Tay anh lướt qua từng bộ phận cơ thể của cô.
Mông, eo, bụng nhỏ, cuối cùng là dừng trên ngực.
Không mặc đồ lót, vừa mới tắm xong nên còn hơi ướŧ áŧ, quần áo dán sát vào đường cong cơ thể. Điền Quý Hành xoa nhẹ, cảm thấy mê mẩn đến kinh người.
Anh mơn trớn môi cô: “Mềm quá.”
Hứa Diễn Đường chớp mắt, cong lưng định trốn khỏi lòng bàn tay anh, nhưng đột nhiên bị anh siết chặt.
“Đừng trốn, mình rất yêu cậu.”
Lời nói vụn vặt, thở dốc, làm cho con người sắp hòa tan ra theo nhiệt độ cơ thể, hết thảy đều đang thúc đẩy hai người đến một bước tiếp theo.
“Điền Quý Hành.” Trên môi Hứa Diễn Đường óng ánh, bộ ngực mềm mại phập phồng vô cùng, sát lại gần anh thêm chút rồi lại rời đi.
“Ừm?” Điền Quý Hành gần sát cô, môi hôn ở chỗ cằm cô, hàm răng cọ nhẹ là da thịt mềm mại. Lông mi Hứa Diễn Đường run rẩy vô cùng, hơi thở bắt đầu đứt quãng.
“Chúng ta phải làʍ t̠ìиɦ hả?” Cô hỏi anh, bắt giữ được ánh mắt sáng rực của anh trong bóng đêm, vừa cất giấu du͙© vọиɠ và yêu thương đong đầy.
“Có thể không làm.” Sợ mình ép cô quá chặt, Điền Quý Hành dùng khuỷu tay nhích cơ thể mình ra, cách xa cô ra một chút. Nhưng không nhịn được mà dùng ngón tay chạm vào gương mặt trắng nõn mềm mịn của cô.
Hứa Diễn Đường điều chỉnh hơi thở, cô không thể bỏ qua cái thứ đang vẫn ở dưới thân cô, cô nhìn anh chằm chằm, sau đó chậm rãi, ngập ngừng: “Làm đi.” Nói nhỏ, “Cậu cứng lên rồi kìa.”
Lòng Điền Quý Hành mềm nhũn ra, cô nói mấy câu thôi mà đã làm anh trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này rồi.
Người mình thích cũng thích mình, tâm tư cất giấu trong mười mấy năm cuối cùng cũng đã được đền đáp, không có chuyện gì có thể hạnh phúc hơn chuyện này nữa.
Trong bóng đêm có tiếng sột soạt cởi đồ.
Tim Hứa Diễn Đường đập mạnh đến mức hai mắt đen kịt, bên tai chỉ có ong ong, không thể nghe rõ điều gì cả.
Cô mặc anh trêu đùa, tâm tư như bị hút nước, vừa ướt vừa nặng, hơi thở cũng nặng nề theo.
Đôi môi ấm áp mang theo ý vị thành kính rơi xuống người cô rất nhiều. Nhũ thịt trắng nõn bị anh nhẹ nắn bóp, đầu lưỡi cuốn lấy đầṳ ѵú của thiếu nữ đến cứng lên, đầu lưỡi uyển chuyển, làm cô gái không ngừng rêи ɾỉ.
Ngón tay khơi mào đến bên cạnh qυầи ɭóŧ cô, bàn tay tiến vào chỗ ẩm ướt của cô, anh hỏi: “Cậu sợ sao?”
Trong bóng đêm, Hứa Diễn Đường có thể nương theo ánh sáng nhỏ nhoi để thấy rõ đôi mắt của anh. Cô cào nhẹ vào tay anh, nói: “Không sợ.”
Bởi vì là cậu, cho nên mình không sợ.
Điền Quý Hành nói: “Sẽ đau.”
Đôi mắt Hứa Diễn Đường lập lòe, nói ngắn gọn: “Trước sau gì cũng phải thử mà.”
Hơi nóng phả trên gương mặt đến mức có thể đọng nước. Điền Quý Hành đè trên người Hứa Diễn Đường, Hứa Diễn Đường há mồm cắn nhẹ trên đầu vai trần trụi của anh, tay nhỏ để ở giữa hai người, nghe thanh âm của anh ở bên tai, thử sờ soạng dươиɠ ѵậŧ phía dưới của anh —
“Muốn sờ à?” Lúc nãy Điền Quý Hành hỏi cô như vậy.
Cô gật đầu.
Tay nhỏ chạm vào dươиɠ ѵậŧ của anh cách một lớp vải qυầи ɭóŧ, côn ŧᏂịŧ dính sát vào qυầи ɭóŧ được phác họa rõ ràng, Hứa Diễn Đường có thể cảm nhận được gân xanh và qυყ đầυ của anh.
“Chạm vào đi.” Điền Quý Hành thấp giọng nói, ba chữ chui vào tai Hứa Diễn Đường, chọc làm cho cô tê dại cõi lòng. Cô nghe lời anh, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh.
Thứ trên tay vừa nóng lại vừa to, nặng đến mức làm cô không dám lộn xộn. Thử vuốt ve thăm dò một chút, Điền Quý Hành như được mở chốt, phát ra một tiếng rêи ɾỉ từ trong cổ họng, không chỉ là sướиɠ hay là đau.
Hứa Diễn Đường không dám lừa xộn, thỏ thẻ bên tai anh: “Mình xin lỗi.”
“Đồ ngốc.” Điền Quý Hành buồn cười.
“Cậu muốn động sao cũng được.”
Hứa Diễn Đường ngây ra, nói: “Vậy mình không sờ nữa nhé?”
Điền Quý Hành trầm ngâm trong chốc lát, cố ý trêu cô: “Không được.”
“Mình giúp cậu cởϊ qυầи.” Hứa Diễn Đường đề nghị, qυầи ɭóŧ làm hạn chế đôi tay của cô, làm cô không thể cử động được.
“Được.”
Mông của Điền Quý Hành lộ ra trong không khí, Hứa Diễn Đường thoáng chạm qua một chút, trơn bóng, cô không nhịn được cười, Điền Quý Hành cắn vào tai cô.
“Cậu cười gì.”
“Mông cậu sờ đã quá.”
“Cậu cũng không kém.” Bàn tay Điền Quý Hành di chuyển đến dưới thân cô, nhéo lấy bờ mông mượt mà của cô.
Không bao lâu sao Hứa Diễn Đường cười không nổi nữa.
Điền Quý Hành đã mang áo mưa, nhìn thấy thứ dưới thân anh vừa thô vừa dài, đột nhiên Hứa Diễn Đường cảm thấy sợ, cô hỏi có thể không làm nữa được không.
Điền Quý Hành sửng sốt, nói được.
Chóp mũi Hứa Diễn Đường cay cay, giữ chặt tay anh, lại hỏi: “Có phải mình rất phiền mình đúng không.”
“Không phải. Hứa Diễn Đường là cô gái tốt nhất thế gian này.” Điền Quý Hành nhìn cô chăm chú, giờ phút này con ngươi anh đã bị du͙© vọиɠ và một vài thứ khác chiếm giữ. Hứa Diễn Đường nhìn vào đôi mắt anh chăm chú, càng thấy rõ được chân thành, bao dung và tình yêu.
“Cậu sợ thì sau này chúng ta sẽ làm sau vậy.”
“Làm bây giờ đi.” Hứa Diễn Đường lại hạ quyết tâm.
Đáy mắt Điền Quý Hành hiện lên một tia chần chờ, con ngươi đầy sự dịu dàng nhìn lại phía cô: “Đừng ép bản thân mình.”
“Mình muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu.” Hứa Diễn Đường bỏ dậy khỏi giường, ngồi khóa trên đùi anh, dươиɠ ѵậŧ còn cương cứng chạm vào giữa chân cô, cọ nhẹ ở nơi mềm mại nhất của cô.
Hôn hôn vào môi anh.
“Mình không có miễn cưỡng, thật sự là mình muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu.” Hứa Diễn Đường phát biểu tuyên ngôn của mình.
“Mình cũng rất muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu.” Điền Quý Hành cũng nghiêm túc nói.
Hứa Diễn Đường bị anh đặt ở trên giường, Điền Quý Hành giữ eo cô lại, nụ hôn dày đặc rơi xuống dọc theo cổ cô, hôn xuống ngực. Hàm răng kéo đầṳ ѵú của cô lên trên, linh hồn của Hứa Diễn Đường cũng bị kéo theo.
Điền Quý Hành nhịn đến mức khó chịu, cuối cùng cũng vào một chút, Hứa Diễn Đường ôm chặt anh, hừ nhẹ bên tai anh, rêи ɾỉ vì sướиɠ và vì đau đớn, lại trở nên hấp dẫn lạ thường.
Bánh bao mềm mại bọc lấy dươиɠ ѵậŧ anh, vừa hút vừa cắn.
Đi vào hoàn toàn, trong cơ thể ấm áp và chặt chẽ làm Điền Quý Hành đổ mồ hôi. Ngay từ đầu đã thử động một chút, mang ra tiếng rêи ɾỉ mảnh mai của Hứa Diễn Đường, sau thì cử động nhanh chóng, tinh hoàn vỗ vào bờ mông non nớt của cô, làm hai đầṳ ѵú cô cũng lung lay theo, hạt đậu nhỏ trên đỉnh không ngừng đong đưa trong mắt của Điền Quý Hành, đẹp đẽ quyến rũ.
Hứa Diễn Đường đổ mồ hôi đến mức làm tóc mái ẩm ướt, dính trên gương mặt ửng hồng của cô, răng cắn chặt môi, cố gắng ngăn tiếng rên ngày càng lớn. Điền Quý Hành thấy vậy mà đau lòng, dùng tay xoa môi cô, “Cậu kêu lên đi, thoải mái thì rên lên.”
Hứa Diễn Đường thở dốc, dưới thân bị va chạm đến mạnh mẽ, chút kɧoáı ©ảʍ tích tụ lại trong cơ thể, cô ngẩng đầu lên, tạo lên một đường cong hoàn mỹ trong không khí.
Điền Quý Hành không nhịn được mà hôn rồi liếʍ lấy, động tác dưới thân lại không chậm lại.
“Điền Quý Hành… mình không thể…” Hứa Diễn Đường nhỏ giọng hừ hừ.
“Mình yêu cậu.” Điền Quý Hành nặng nề đâm sâu vào, cúi người ôm chặt cô.
Hứa Diễn Đường cứ như mới chơi xong một vòng tàu lượn siêu tốc, gập ghềnh trên không trung suốt rồi mới được trở lại về mặt đất, cô thở dốc từng hơi, không khỏi bám víu lấy cái gì đó —
Cô ôm lấy cơ thể của Điền Quý Hành.
Điền Quý Hành nghiêng đầu hôn cô.
Rồi lẳng lặng ôm cô như thế.
Điền Quý Hành hỏi: “Thoải mái không?”
“Cũng được, nhưng mà mình khó chịu. Còn cậu?”
“Rất sướиɠ, bên trong vừa nóng vừa ẩm ướt.”
“Mình cảm thấy rất sướиɠ.” Hứa Diễn Đường bắt chước miêu tả theo anh, nói xong lại thấy buồn cười, cười khanh khách.
“Thích không?” Điền Quý Hành đè eo cô lại, không để cô ngã.
Hứa Diễn Đường cảm thấy có hơi thẹn thùng, mặt đỏ vô cùng, nhỏ giọng đáp: “Thích.”
Thích, thích hết thảy những gì của Điền Quý Hành.