Tống Tiên Hành

Chương 111: Tìm Tới Cửa

Cũng vì hận ý cực sâu này, hiện tại mới qua ba năm, Nhạc Thông mới ổn định lại đã ngay lập tức tốn hao đại giới mời tới Thần toán tử Tần Dương.

Hi vọng Tần Dương giúp y tìm ra vị trí của Tống Phong.

Nhạc Thông tuy bị hận ý che mắt, nhưng cũng không phải mất trí.

Y cũng bằng nhiều con đường điều tra qua, Tống Phong kia tu vi thực sự cũng chỉ ở mức Luyện Tinh Cảnh Hậu kỳ. Mà lại, lần này mạo hiểm tìm kiếm Viêm Linh Tham, chắc hẳn là đối với nó nhu cầu cực kỳ cấp bách. Hiển nhiên sẽ không mạo hiểm đi xa khỏi Hỏa Diệm Sơn Mạch mà tìm nơi nào đó tạm thời ẩn núp.

Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của y. Nếu như sai lầm, vậy cũng chỉ coi như số y không may.

Nhưng không ngờ, Tần Dương sau khi dùng khí tức của Tống Phong còn lưu trên con hạc giấy kia mà quả thật tìm ra được đại khái vị trí của Tống Phong.

Bất ngờ hơn là Tống Phong tiểu tặc này vậy mà quả thật còn lưu lại ở Hỏa Diệm Sơn Mạch.

Điều này đối với Nhạc Thông quả nhiên là một niềm vui lớn.

Phải biết rằng thời gian mới qua ba năm, chắc hẳn tiểu tặc kia chưa kịp hoàn toàn sử dụng hết Viêm Linh Tham. Khi đó thì chỉ cần đem Tống Phong cầm lại, vậy tổn thất của y từ trước đến giờ cũng có thể bù đắp phần nào.

Đột nhiên, Tần Dương pháp quyết thay đổi, hai bàn tay xoay chuyển liên tục, từng tia linh lực cực kỳ tinh thuần tiến vào tấm gương bát quái khiến cho nó chớp động sáng tối liên tục.

Con hạc giấy bên trong gương bát quái dù đã bị đốt cháy hủy hoại nhưng theo gương bát quái chuyển động, cũng đột nhiên rung động, sau đó một bên cánh còn sót lại cũng theo đó vũ động, chậm rãi nhúc nhích như muốn bay về một phía.

Tần Dương nhìn thấy cảnh này, dù gương mặt có chút nhợt nhạt vì tiêu hao linh lực quá độ nhưng vẫn miễn cưỡng chỉ tay về một hướng:

“Nhạc huynh, kẻ kia chắc chắn ở gần đây….là hướng này….trong vòng hai mươi dặm.”

“Thật sao?!?” Nhạc Thông sắc mặt mừng rỡ.

— QUẢNG CÁO —

“Hắc hắc, vừa rồi ta đã thi triển bí thuật, có thể tin chắc bảy tám phần. Cũng may là pháp khí này của người kia cần linh lực nồng đậm cùng với một tia thần thức bám vào mới có thể điều khiển. Cho nên dù nó bị phá hủy thì bên trên vẫn còn chút dấu vết ba động. Nếu không thì lần này coi như vô phương.” Tần Dương có chút đắc ý nói.

“Bảy tám phần liền đã đủ. Quả nhiên là Tần đạo hữu thần cơ diệu toán. Tần đạo hữu yên tâm, về phía công pháp kia, lần này sau khi trở về Bá Đao Môn tại hạ nhất định đến Thư Khố cầm tới giao cho đạo hữu. Tuyệt không nuốt lời.” Nhạc Thông bộ dạng tràn đầy chắc chắn.

Tần Dương nghe xong thì hai mắt sáng ngời, hưng phấn chắp tay nói:

“Có lời này của Nhạc huynh, tại hạ yên tâm. Thứ này đã được ta dùng bí thuật gia trì, có thể sử dụng một lần nữa. Chỉ cần dùng nó có thể tìm ra vị trí chính xác của người mà Nhạc huynh cần tìm.”

Nói xong, đưa tay thu lại gương bát quái, đồng thời nhẹ nhàng cách không đưa Hạc giấy đã bị tàn phá cho Nhạc Thông.

Nhạc Thông nghe Tần Dương giới thiệu, cẩn thận đón lấy hạc giấy rồi truyền linh lực vào bên trong đem nó kích phát.

Quả nhiên, hạc giấy dù chỉ còn lại một cánh cùng với phần đầu và một nửa cái đuôi cũng chậm rãi rung động, từ từ bay về phía trước.

Nhạc Thông thấy cảnh này thì không nói hai lời tế ra một thanh đại đao, lập tức đuổi theo phía sau, trong mắt sát ý dần hiện.

Mà Tần Dương thì nhìn bóng lưng của Nhạc Thông, cũng từ từ đuổi theo phía sau.

Bản thân Tần Dương đối với người làm Nhạc Thông đốt lên hận ý như thế này y cũng tràn ngập hiếu kỳ.

Nhạc Thông người này Tần Dương quen biết cũng đã lâu, gặp mặt giao dịch cũng đã có vài lần. Thế nhưng đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Nhạc Thông ăn thiệt thòi lớn đến mức điên cuồng nôn nóng như vậy.

Chẳng những vậy, Nhạc Thông còn vì tìm kiếm người kia, mà mạo hiểm chấp nhận vi phạm môn quy, hứa hẹn giúp Tần Dương sao chép tuồn ra một môn thần thông độc môn của Bá Đao Môn.

Cũng chính vì cái giá cực lớn này mới khiến cho Tần Dương tâm động, chấp nhận không tiếc hao tổn công sức dùng bí thuật giúp cho Nhạc Thông tìm tới nơi này.

Nhạc Thông theo sau hạc giấy chậm rãi tiến lên, hai mắt tập trung.

— QUẢNG CÁO —

Chỉ thấy sau khi bay ra chừng mười dặm, đột nhiên hạc giấy chậm rãi rơi xuống một vách núi sau đó dung nhập vào bên trong biến mất không thấy.

Nhạc Thông ánh mắt sắc lạnh, thần thức toàn diện triển khai, lập tức phát hiện một tia ba động cực kỳ nhỏ bé.

“Sạt~Sạt~Sạt…” liên tục mấy đạo âm thanh xé gió truyền đến. Chỉ thấy đao khí trong tay Nhạc Thông như hóa thành thực chất, ầm ầm đem vách đá băm vằm tung tóe.

Cùng lúc đó, theo đất đá bụi mù bay lên, một bóng người từ bên trong đột nhiên bay ra.

Nhạc Thông vừa thấy bóng người này, vẻ âm lệ trong mắt chợt hiện, đại đao trong tay không chút do dự ném thẳng tới, đồng thời há mồm phun ra một viên châu màu đen như mực bay thẳng tới.

Viên cầu vừa bay đến trước mặt bóng người, lập tức “Phanh” một tiếng bạo liệt, tạo thành một đám khói đen sền sệt bao phủ toàn bộ bóng người. Mà Đại đao thì một phân thành hai, hai phân thành bốn, cùng lúc hướng về đám khói đen chém tới vô tận đao khí như muốn đem người bên trong băm vằm thành thịt vụn.

Nhạc Thông thấy cảnh này, sắc mặt vui mừng, nhưng còn chưa yên tâm, lập tức vỗ túi trữ vật lấy ra một bức tranh.

Nhìn bức tranh này, y hơi có vẻ đau lòng, nhưng sau đó cắn răng một cái, lập tức tế ra, há mồm cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu tươi đem bức tranh nhuộm đỏ.

Nhưng kỳ lạ thay!

Bức tranh bị máu tươi nhuộm đỏ nhưng chỉ trong chớp mắt lại tan rã như bọt biển không còn sót lại chút màu máu nào. Mà các hình vẽ trên bức tranh này lại đột nhiên nhúc nhích như sống dậy.

Nhạc Thông đưa tay điểm một chỉ, lập tức bức tranh bay đến bên trên đám khói đen do viên cầu lúc trước tạo nên.

Chỉ thấy từ trong bức tranh, bắt đầu rũ xuống một bức màn mỏng, bên trong dường như bị tách biệt thành một thế giới riêng với một đám sương khói mờ mờ.

Xong xuôi đâu đó, Nhạc Thông mới hài lòng.

Có kinh nghiệm lần trước bị Tống Phong đem vị trí hoán đổi, y đã biết sợ, đem tất cả thân gia đổi lấy một kiện pháp bảo có uy năng vây khốn giam cầm kẻ địch là bức tranh này.

— QUẢNG CÁO —

Mặc dù y chỉ có tu vi Luyện Tinh Cảnh, cho nên không thể toàn lực thôi động pháp bảo bức tranh này nhưng có thể thông qua tinh nguyên cơ thể mà kích phát sử dụng một chút uy năng của nó.

Vậy là đủ!

“Khặc…khặc…” Nhạc Thông đưa tay sờ lấy vết bớt trên mặt, nở nụ cười hung ác.

Ba năm nay, việc sờ lấy vết bớt này để nhắc nhở về thù hận dường như đã thành thói quen của y.

Nhưng đột nhiên, Nhạc Thông cảm thấy cổ mình mát lạnh, trời đất xoay chuyển, trước mắt thoáng cái tối sầm.

Đây cũng là hình ảnh cuối cùng mà y nhìn thấy trước khi mất đi hoàn toàn tri giác.

Tần Dương ở ngay phía sau, chỉ thấy Nhạc Thông vừa tìm được vị trí nơi này liền xuất thủ nhanh như sấm chớp, căn bản không chút nhân từ, ngay cả pháp bảo cũng mạnh mẽ tế ra.

Nhưng còn chưa kịp nói lời chúc mừng thì đã thấy một đạo kim quang hiện lên, đầu Nhạc Thông liền cứ như vậy lìa khỏi cổ.

Ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp hét.

Thân thể Nhạc Thông cứ như vậy vô lực rơi thẳng xuống mặt đất, còn đầu của hắn thì lúc này còn chưa kịp rơi xuống đã bị vô số đạo kiếm khí mỏng như tơ cắt chém thành một đám mưa máu rơi lã chã xuống đất.

“Tiểu huynh đệ xem đã đủ chưa?”

Tần Dương còn chưa kịp hoàn hồn, đã cảm thấy sau lưng mát lạnh, một âm thanh âm u truyền đến.