“Ngươi có ý gì?” Chung trưởng lão ánh mắt lóe lên, hỏi.
“Trưởng lão, đệ tử quả thật không hề nhìn thấy bất cứ một cây Uẩn Sát Thảo nào, càng không có tin tức gì về nó. Nhưng trong một động phủ, tình cờ đệ tử phát hiện vật này, mời trưởng lão xem qua.” Tống Phong nói xong, liền lật tay lấy ra một hộp màu vàng như được chế tạo từ một thứ kim loại nào đó, có hình thể nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay, cẩn thận dâng lên.
Chung trưởng lão nhìn thấy hộp này, ánh mắt kinh nghi mang theo một tia hi vọng, đem nó cầm tới tay, sau đó nhẹ nhàng mở ra.
Chỉ thấy bên trong có một vật nhỏ như một viên sỏi hình bầu dục bằng đầu ngón tay út, ngoài vẻ bề ngoài hơi nhăn nheo xấu xí ra thì chẳng có chút gì dị thường.
“Đây là…” Chung trưởng lão bật thốt. Sắc mặt biến đổi.
Phát giác bản thân có chút kích động thất thố, nàng liền thu liễm tâm thần, điểm nhẹ về phía vật trong hộp.
Chỉ thấy từ đầu ngón tay Chung trưởng lão đột nhiên có một tia lôi điện nhỏ xíu lóe ra, sau đó hướng thẳng đến viên sỏi kia mà đi.
“Roẹt~” một âm thanh vang lên.
Chung trưởng nghe âm thanh này liền nao nao, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy bề mặt của ‘viên sỏi’ kia sau khi bị lôi điện chạm tới liền có một làn khói xám bốc lên, đem lôi điện ngăn chặn ở bên ngongười, trong chớp mắt bị đánh tan.
“Đúng là hạt giống của Uẩn Sát Thảo, Uẩn Sát Tử.” Chung trưởng lão thở phào, mắt đẹp hiện lên ý cười, giữa chân mài càng là giãn ra, nhìn Tống Phong:
“Đây đúng là Uẩn Sát Tử. Tống sư điệt, ngồi xuống nói chuyện.”
Nói xong, liền phất tay lấy ra một cái ghế trúc đưa đến chỗ Tống Phong, còn nàng thì trở về chủ vị ngồi xuống.
Tống Phong có chút được sủng ái mà sợ hãi, cũng chưa dám ngồi xuống.
Nhìn thấy bộ dạng do dự của Tống Phong, Chung trưởng lão mắt đẹp nhíu lại, hừ một tiếng:
“Hừ, kêu ngươi ngồi thì cứ ngồi. Một nam nhân cứ khúm na khúm núm như vậy còn thể thống gì?” — QUẢNG CÁO —
“Đa tạ trưởng lão.” Tống Phong lúc này mới ngồi xuống, nét mặt nghiêm nghị.
Chung trưởng lão phất tay lấy ra một bộ ấm trà có màu xanh nhạt, bên trong tỏa ra một luồng linh khí mờ ảo.
Nàng tự rót cho mình một chén, sau đó phất tay rót cho Tống Phong một chén khác, nói:
“Tống sư điệt, đây là Linh Trúc Trà do ta tự làm trong lúc rãnh rỗi, sư điệt thử xem thế nào.”
Tống Phong cẩn thận tiếp nhận chén trà, không nhanh không chậm đưa lên miệng nhấp một ngụm.
“Sư điệt cảm thấy thế nào, cứ nói thật lòng đừng ngại.”
Nhìn thấy sắc mặt Tống Phong có vẻ không đúng, Chung trưởng lão mắt đẹp nhíu lại, hỏi.
“Trưởng lão, quá đắng, tuy là có linh khí nồng đậm, uống vào có thể gia tăng một chút tu vi nhưng vị của nó quá đắng, không thể uống nổi. Nói lời nói thật, cái này gọi nước thuốc còn được, gọi trà có chút quá đề cao nó rồi. Hơn nữa…” Tống Phong sắc mặt nhăn lại, thật lòng nói ra.
Nhưng lời nói đến giữa chừng, liền cảm giác không khí xung quanh đột nhiên lạnh lẽo, liền xoa xoa tay, rùng mình nói:
“Trưởng lão, đệ tử đột nhiên cảm giác có chút lạnh a.”
“Hắc hắc, vậy sao? Linh Trúc Trà của ta có công hiệu kháng hàn, nơi này còn một chút, sư điệt cầm về uống liên tục trong vòng một tháng cam đoan sẽ khỏi. Sau một tháng nếu như còn chưa hết lạnh, ta sẽ tiếp tục cho người đem tới.” Chung trưởng lão cười lạnh lẽo, ánh mắt có sát khí lan tràn mà ra.
【 Đọc truyện Tống Tiên Hành bản gốc ra chương sớm nhất và đầy đủ nhất ủng hộ tác giả tại vtruyen.com 】
Tống Phong lúc này mới ý thức mình vừa rồi đã phạm một sai lầm nặng nề.
— QUẢNG CÁO —
Sai lầm đó chính là vị Chung trưởng lão này kêu hắn nói thật thì hắn liền nghe theo nói thật.
“Sai lầm chết người.” Tống Phong trong lòng khổ không thể nói, vội vàng đem ly trà ‘ực’ một cái uống hết sạch sẽ, lại còn làm ra vẻ say mê, rồi đứng dậy không dám ngồi nữa.
“Đa tạ trưởng lão ban thưởng, trà này đệ tử nhất định sử dụng hàng ngày.” Tống Phong cẩn thận tiếp nhận hộp trà mà Chung trưởng lão ban tới, làm như trân bảo cẩn thận thu vào.
Bộ dáng này khiến Chung trưởng lão muốn giận cũng không thể giận nổi nữa, đôi mắt cũng có ý cười, nói:
“Được rồi. Việc này coi như xong. Ta cũng không giấu gì sư điệt, Uẩn Sát Tử này có đặc tính rất kỳ dị. Bởi vì đặc thù sinh trưởng chậm chạp của Uẩn Sát Thảo, nếu là hạt sinh ra ở lá đầu tiên thành thục thì đây chính là Tứ phẩm Uẩn Sát Tử, hạt ở lá thứ hai là Ngũ phẩm Uẩn Sát Tử, hạt ở lá thứ ba chính là Lục Phẩm Uẩn Sát Tử…cứ như vậy mà tính. Mà Uẩn Sát Tử ngươi vừa đưa cho ta chính là Ngũ Phẩm Uẩn Sát Tử. Vật này đối với ta có tác dụng rất lớn. Ngươi có muốn ban thưởng gì hay không?”
Chung trưởng lão nói một hơi, chờ đợi Tống Phong đáp lại.
Chỉ thấy Tống Phong thần tình nghiêm túc, nhanh chóng đem ngọc giản chứa hai tầng sau 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 thu lại, chắp tay nói:
“Trưởng lão, trước đó chúng ta đã có thỏa thuận. Đệ tử cầm tới hai tầng sau của 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 là đã cảm thấy thỏa mãn. Nếu có thể giúp được trưởng lão giải quyết khó khăn, thân là đệ tử, trước đó được trưởng lão trợ giúp có được tiểu viện có linh khí nồng đậm là đệ tử đã cảm thấy thỏa mãn, thật lòng không có đòi hỏi gì khác.”
Chung trưởng lão nhìn Tống Phong thật sâu, mới chậm rãi gật đầu:
“Không ngại nói cho ngươi biết, Uẩn Sát Tử này có thể cứu mạng một vị tổ tông của ta. Cho nên tạm thời ngươi cầm lấy số linh thạch này coi như là ta ban thưởng trước. Ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ những thứ mình cần, ta cho ngươi suy nghĩ một yêu cầu, chỉ cần không quá phận, bản trưởng lão nhất định sẽ tìm cách giúp ngươi hoàn thành.”
Chung trưởng lão vừa ném tới một túi trữ vật, vừa hết sức thâm ý chỉ điểm cho Tống Phong.
Tống Phong nghe mấy chữ ‘không cần khách khí’, lại nghe thêm nội dung thâm ý của Chung trưởng lão nói ra, liền hiểu ý nàng muốn nhân cơ hội này, cho Tống Phong một lần cơ hội “ hút máu” trên người tổ tông của nàng.
“Có lẽ Uẩn Sát Tử đối với vị tổ tông của nàng có giá trị rất mấu chốt.” Tống Phong thầm nghĩ, đột nhiên không biết vì sao lúc này lại đột nhiên có một ý nghĩ bất chợt, liền hỏi lại:
“Chung trưởng lão, chỉ cần không quá phận là được?” — QUẢNG CÁO —
Thấy Chung trưởng lão gật nhẹ đầu, Tống Phong mới hít sâu một hơi, có chút lo được lo mất hỏi:
“Chung trưởng lão, trước nay ta chỉ biết ngài là Chung trưởng lão, không biết phương danh thật sự của ngài là…”
“Tống Phong, ngươi đừng quá đáng!” Chung trưởng lão chưa nghe hết lời, mắt phượng trừng to, nổi giận trách mắng.
Bàn tay nàng vỗ mạnh, chiếc bàn bên cạnh lập tức tan thành bột phấn, nước trà văng tung tóe.
Tống Phong rùng mình, vội vàng ngậm miệng, một chữ cũng không dám nói tiếp.
‘Tống Phong, ngươi vừa nói gì thế!?!’ Tống Phong trong lòng cười khổ, vừa rồi không nhịn được mà đem loại sự tình này ra hỏi, cũng không biết rốt cuộc chính bản thân hắn vừa nghĩ đến điều gì.
Không khí đột nhiên có chút xấu hổ yên tĩnh.
“Trưởng…trưởng lão, nếu không còn việc gì khác, đệ tử xin cáo lui trước.” Không biết qua bao lâu, Tống Phong mới thấp thỏm lí nhí hỏi.
“Cút!” Chung trưởng lão chán ghét phất tay, lập tức Tống Phong như được đại xá vội vàng xoay người nửa đi nửa chạy ra ngoài.
Nhưng ngay khi vừa đặt chân ra khỏi rừng trúc, mắt thấy liền rời khỏi phạm vi cấm chế động phủ của Chung trưởng lão, Tống Phong liền nghe loáng thoáng bên tai một âm thanh nhỏ xíu như muỗi kêu:
“Chung… Hiểu…Đồng.”