Yêu Hồ Bạch Lang: Ân A Lạp Huyễn Thế

Chương 6: Y Các

“Các chủ có lệnh, chỉ những người có lệnh bài mới được vào.”

“Ồ, ta mới rời đi có vài tháng, Y Các đã thay chủ rồi sao?” – Ân A Lạp ẩn nửa khuôn mặt sau chiếc quạt, không ai biết nàng ta cười hay không, chỉ cảm thấy mùi áp lực đè nặng lên vai.

“A Dực, phá cửa”

A Dực lao lên phía trước, hai tên lính cũng giương sẵn giáo ra đón đầu, nhưng liền bị hắn nắm lưỡi giáo bẻ gãy. Những tên lính gác cũng thuận đà bị quăng đi. A Dực đạp một cái, hay bên vách từng nứt toác, không giữ được hai cánh cửa gỗ đang ngã xuống.

“Ta phải xem xem, Các chủ Y Các này là ai?” – Ân A Lạp liếc mắt nhìn hai tên lính canh trên mặt đất, rồi quay người tiến vào trong.

Y Các – một nơi cung cấp thảo dược quý hiếm cho rất nhiều địa điểm lớn như hoàng cung, chợ đen hay học viện, nơi này không thu nhận đồ đệ, chỉ chuyên tâm trồng thuốc và tìm kiếm những nguồn thảo dược ít xuất hiện. Nơi này là do Ân A Lạp lập ra để phục vụ cho nhu cầu luyện đan của y, sau vì nhiều nguồn lợi kinh tế nên lấy cái tên Y Các để thuận tiện buôn bán. Dạo gần đây nghe danh tiếng Y Các xuống dốc cực độ nên y mới đến để khảo dò, ấy thế mà vị trí các chủ cũng bị thay mới luôn rồi.

“Chủ nhân...” – A Dực khịt khịt mũi, kéo nhẹ vạt áo Ân A Lạp- “Ở đây nồng mùi quá.”

A Dực cúi người, để Ân A Lạp xoa đầu hắn.

“Vì nơi này là nơi trồng dược thảo, từ từ ngươi sẽ quen thôi.”

“Kẻ nào dám xông vào Y Các?” – Một đám người từ trong xông ra, hùng hồn lên giọng.

Ân A Lạp nhìn sơ qua một lượt, đều là những kẻ lạ mặt, mùi tanh từ người bọn chúng khiến cô buồn nôn.

“Không biết Các chủ của các vị đâu nhỉ? Bổn tiểu thư muốn được diện kiến.”

“Cuồng ngôn. Các chủ là người mà một con ti tiện không biết phép tắt như ngươi nói muốn gặp là gặp sao?” – Tên trung niên đứng đầu lên giọng quát lớn, dường như việc lớn giọng dọa các tiểu cô nương là điều mà hắn rất tự đắc từ trước đến nay.

“Vậy sao? Không biết ai sẽ là người cản được ta nhỉ?”

Ân A Lạp lại cười, nụ cười nàng ta có phần quỷ dị hơn bình thường, sương mờ lại kéo đến, những hạt nước li ti ánh hồng bao quanh y khiến nam nhân mê đắm.

“Tự xưng là Y Các, một chút mê hồn hương liền đứng không vững, thật mất mặt.”

Mắt nàng ta lại sáng lên, áp lực thật kinh khủng, bọn người kia căn bản đứng dậy cũng không nổi nữa.

“Đi thôi!” – Ân A Lạp hất tóc, bước vào trong sảnh, sương mờ cũng dần tan biến.

“Phó Các chủ, chúng ta có cần...” – Tên cận vệ hỏi nhỏ tên trung niên la lối lớn tiếng lúc đầu.

“Người này không đơn giản, hiện tại không nên đυ.ng tới.” – Phó Các chủ nhìn theo hai người họ, phẩy tay ra lệnh lui xuống.

“Kẻ nào?” – Tên “Các chủ” đang ngồi quay mặt vào trong đếm ngân phiếu, bất ngờ cửa bị đẩy xổng ra khiến hắn tức giận quát.

Màn sương tràn vào bên trong phòng, làm phông nền cho Ân A Lạp xuất hiện, y phẩy phẩy quạt, để lộ đôi mắt sáng rực xuyên thấu màn sương, chiếu thẳng lên người tên “Các chủ”.

“Ồ... Phong nhị lão gia, ông đã trở thành Các chủ rồi sao? Thứ lỗi ta không thể chúc mừng.”

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng uy lực của nàng ta, kẻ điếc cũng có thể nghe ra vẹn mười phần mỉa mai trong đó. A Dực đứng nép sang một bên để Ân A Lạp tiến lên.

“Ân... Ân A Lạp đại nhân. Ngài về lúc nào sao không báo cho lão.”

“Ồ, báo để dặn hầu cận không gọi “Các chủ” à?” – Ân A Lạp cười chế giễu.

“Không, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm.” – Tên “Các chủ” hốt hoảng, luống cuống lại gần Ân A Lạp nhưng bị A Dực cản lại.

“Phong Mạch đâu?”

Âm độ trong câu nói của Ân A Lạp hạ xuống cực hạn, nàng ta đang tức giận. A Dực đứng bên cạnh có lẽ là người cảm nhận được rõ nhất.

“Hắn... hắn...”

“Ta hỏi lại một lần nữa, Phong Mạch đâu?”

Khí thế tỏa ra từ người y lạnh như băng, khiến lão già kia không đứng vững, phải quỳ xuống run rẩy.

“Ân tỷ! Ân tỷ! Thả ta ra, ta phải vào gặp Ân tỷ.”

Tiếng xô đẩy của đám thanh niên bên ngoài kinh động đến Ân A Lạp. Nhưng giọng nói thanh niên kia có chút quen thuộc.

“A Dực.” – Ân A Lạp nhìn qua A Dực đang đứng bên cạnh, hắn liền hiểu ý đi ra ngoài.

“Ngươi là ai, ta phải gặp Ân tỷ. Đồ khốn kiếp nhà ngươi thả ta ra!” – Tên thanh niên giãy dụa đấm đá loạn xạ, bị một tay A Dực nắm áo ném vào trong.

“Phong Vân?” – Ân A Lạp ngạc nhiên nhìn tên thanh niên quần áo xộc xệch rách rưới đang lò mò đứng dậy.

“Ân tỷ. Bọn chúng. Bọn chúng gϊếŧ cha ta rồi!”