Sau kì nghỉ hè thì mới đó đã vào lớp 12.
Cả lớp quyết định tổ chức đi cắm trại để chia tay Vương Nhất Bác.
Thế mà cũng được 1 năm gắn bó, cả lớp ai cũng yêu quý Vương Nhất Bác, nhưng người duy nhất được yêu quý lại chỉ có một mình ai kia.
" Cả lớp chú ý, để công bằng chúng ta sẽ bóc thăm chọn đội để chơi trò chơi và ở cùng một trại nhé. "
Cô giáo vừa dứt tiếng, lớp đã bắt đầu nhốn nháo cả lên.
Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, hắn chậc chậc hai tiếng.
" Sướиɠ nhất cậu rồi, cả lớp là vì cậu mà chơi thật lớn. "
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Kì nghỉ hè qua Vương Nhất Bác theo lời ba qua Mỹ để thăm mẹ, cuộc phẫu thuật cuối cùng kết thúc trị liệu 10 năm cực kì thành công, đây là một chuyện đáng mừng nên y không thể không đi.
Sau khi trở về, nhìn Tiêu Chiến chỉ sau 3 tháng đã thay đổi rất nhiều, mái tóc dài qua man tai ngày xưa đã sớm cắt, bây giờ là hình ảnh một thanh niên cực kì chững chạc và khôi ngô.
Còn Vương Nhất Bác, xem ra cũng gần bước qua tuổi 18 rồi.
" Được rồi được rồi, các em chú ý, bây giờ trên tay cô là Hộp May Mắn, trong đây có 34 quả bóng màu, trong đó mỗi màu sẽ có hai quả, tương ứng, ai có màu nào sẽ chung đội với người đó."
Cô giáo ngắt lời, từng người lần lượt lên chọn.
Lần này, cô giáo rất tâm lí mà phân lượt nữ xong đến lượt nam, như thế khi ở chung trại sẽ không ngại nam nữ bất tương.
Đến lượt Vương Nhất Bác, y bóc trúng quả bóng màu Vàng.
Cầm quả bóng trên tay, y nhìn ngang dọc, thấy vẫn chưa có nam sinh nào có quả bóng cùng màu với mình thì thở phào, nhưng vẫn còn rất nhiều nam sinh chưa lên bóc.
" Tiêu Chiến, đến lượt em."
Trước Tiêu Chiến là Uông Trác Thành, thế mà cậu lại cầm trúng quả màu Vàng, mặt Vương Nhất Bác có chút đen lại, y không chấp nhận cái gì gọi là định mệnh, căn bản số phận của chính y thì chỉ có y mới điều khiển được.
Vương Nhất Bác nhân cơ hội không ai để ý, cất giọng trầm ấm hỏi bạn nữ ngồi bên cạnh.
Y đã nhìn thấy Tiêu Chiến bóc trúng quả màu Xanh lá, ông trời ưu ái, bạn nữ ngồi bàn bên thế mà nắm giữ quả bóng màu xanh.
Y nói:" Bạn học, đổi với tôi có được không? "
Người được hỏi là Kiều Minh Tâm, nhan sắc cũng thuộc diện bình thường nhưng được cái học giỏi.
Cô nhìn Vương Nhất Bác đem quả bóng lắc qua lắc lại thì hiểu ý, cũng giống những nữ sinh khác, chính là mê mẩn cái nhan sắc thiên phú này của y, cô lập tức đồng ý.
Quả bóng trao tay chưa được mấy giây thì Tiêu Chiến đã đi về, trên tay thế mà lại cầm quả bóng.
Màu Vàng.
Hai người nhìn hai quả bóng khác màu trong tay, đồng thời sửng sốt.
Tiêu Chiến thì ra cũng đã giở trò đổi bóng, đã sớm đem quả bóng màu Xanh của mình đổi cho Uông Trác Thành, chính mình nhận lấy quả bóng cùng màu với Vương Nhất Bác.
Thế mà bây giờ kết quả lại thành ra như này đây, y đành xấu hổ mà đòi đổi lại với Kiều Minh Tâm.
Cũng may là đẹp trai, soái ca.
Cô cũng không khó chịu gì mà đổi lại.
Bây giờ Tiêu Chiến thật sự con mẹ nó muốn cười, giở giọng trêu chọc.
" Tôi ái ngại cậu không quen biết mấy ai ở trong lớp nên sợ chung trại sẽ cảm phiền, cũng không ngờ lão Vương thế mà cũng...hehe! "
Vành tai y đã sớm đỏ, quay đi hướng khác, đây là lần đầu tiên sau khi trở nên thân thiết với Tiêu Chiến là y có xúc động muốn đánh người.
Cũng may là vẫn kiềm chế tốt.
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng ngày 5 tháng 8 cả lớp đã tập trung ở ven hồ trên núi, nơi này quang cảnh hài hòa lại mát mẻ, đồng thời cũng rộng rãi, rất thích hợp cho việc dựng lều.
Sau khi nghe cô giáo dặn dò về an toàn thì từng nhóm tản ra rồi tự dựng lều.
Mấy hoạt động này thì Tiêu Chiến đã sớm quen thuộc nên đã chuẩn bị cộc và lều vải từ sớm, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý làm một mình, nào ngờ nhìn thấy Vương Nhất Bác lấy cộc đi đống, còn cầm cả dây thừng, Tiêu Chiến triệt để kinh ngạc.
Theo như hắn được biết,mấy hoạt động tiêu khiển này được xếp vào diện phí thời gian với những người học giỏi như Nhất Bác.
Căn bản thời gian học còn không có, lấy đâu ra kinh nghiệm làm trại dựng lều?
" Cậu biết dựng lều sao? "
Hắn cũng bắt tay vào đống cọc cố định ở dưới đất, vừa hỏi y vừa làm.
Nhưng Vương Nhất Bác thế mà lại lắc đầu, quả thật Tiêu Chiến đoán không sai chút nào. Hắn không chút tức giận khuyên nhũ.
" Ra kia ngồi nghỉ ngơi đi, tôi tự mình dựng cũng được, tuy hơi mất thời gian một chút. "
Đem tầm mắt rơi trên người hắn, Vương Nhất Bác thấp giọng nói:" Tuy chưa thực hành nhưng lý thuyết vẫn biết, tôi sẽ cố gắng hết sức. "
Quá rõ ràng, xem ra Vương Nhất Bác đã lên mạng tìm hiểu về cách dựng lều, như thế cũng tốt, hai người làm càng có ý nghĩa hơn.
Không mất nhiều thời gian, sau khi nhọc công một hồi thì cả hai đã dựng cho một chiếc lều nhỏ nhưng rất vững.
Tiêu Chiến lấy một tấm gỗ, dùng dao khắc lên hai chữ: Vương Tiêu.
Rồi treo ở trước lều, mặt đối mặt với đôi mắt mang chút đăm chiêu của Nhất Bác đang nhìn Tiêu Chiến, hắn nghiên đầu giải thích.
" Dùng cách này để đội tuần tra ban đêm đến kiểm tra số thành viên, ai cũng phải ghi cả."
Điều này y thừa sức để biết, nhưng mọi người ai cũng ghi đủ họ và tên của mình, một trên một dưới.
Đằng này hắn lại ghi như một nhũ danh CP.
Vì thế Nhất Bác không thể không nghĩ sâu xa, nhưng y lại rất hoang nghênh, cũng không từ chối mà vui vẻ chấp nhận.
Đến gần trưa, Tiêu Chiến nói có chút việc bận nên xin cô được phép ra ngoài.
" Đi đâu? "
" Tôi về nhà một chuyến, có việc bận cần giải quyết, về liền ấy mà. "
Ánh mắt Nhất Bác buồn hẳn.
Y thấp giọng.
" Không cho đi..."
Sợ mình nhìn nhầm, cái này là đang làm nũng hay sao a??
Tiêu Chiến nắm tay y, nhẹ giọng như dỗ dành.
" Tôi thật sự phải về, lát lão Thành sẽ qua bầu bạn với cậu, tôi đi tầm 1 tiếng thôi. "
Không muốn làm khó hắn, Nhất Bác đành nuối tiếc gật đầu, hai tiếng " Về sớm" rồi buông tay Tiêu Chiến ra.
Ở xa xa, Uông Trác Thành giựt giựt mí mắt, nhận lời của Tiêu Chiến, cậu liền qua bên Vương Nhất Bác để bầu bạn lại ai ngờ nguyên cả cái khung cảnh đậm tình chứa chan đập vào mắt cơ chứ.
Thật con mẹ nó ngứa mắt mà, chỉ đi một chút đừng có như cách biệt ngàn thu thế được không??
Cố lấy một nụ cười hòa nhã nhất, cậu đến bên Nhất Bác " Hi " một tiếng.
Sau đó hai người dường như không nói thêm một từ nào.
Cứ thế cho đến khi Tiêu Chiến trở về.