💎Nguồn: Editor Chapuru (Cung Quảng Hằng)💎
💋💋💋
Chương 12: Lần đầu tiên cùng thầy giáo làʍ t̠ìиɦ, thiếu chút nữa bị làm chết ngất (liếʍ huyệt đến cao trào, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào tử ©υиɠ)
Trong phòng ngủ, người đàn ông cao lớn đè dưới thân cô gái nhỏ nhắn.
Tống Thiển Thiển quẫn bách vô cùng, muốn chạy trốn lại bị nam nhân cố định chặt chẽ dưới thân, anh nắm hai bàn tay của cô lại, dùng chiếc cà vạt màu lam trói hai cổ tay trắng nõn của cô, cúi đầu xuống trần thuật "hành vi phạm tội" vào tai cô, "Thiển Thiển có phải rất thích thầy chơi nơi này, đúng không? Nếu còn quyến rũ anh một lần nữa..." Anh nhẹ nhàng cởi váy của cô, chỉ để lại qυầи ɭóŧ ướt đẫm, khe khẽ vỗ vào cái mông vểnh đầy đặn của cô, nặng nề cười, "Thật ra... Thầy cũng thật thích chơi đùa nơi này của Thiển Thiển."
Tống Thiển Thiển vội vã lắc đầu, lại cảm thấy không đúng, chần chừ một chút lại gật đầu, cuối cùng thấy trả lời thế nào cũng không được, đành phải lắc lắc cái mông trần trụi của mình, cầu xin nam nhân, "Thầy cởi bỏ... Ô ô em sai rồi... Đừng đánh mông Thiển Thiển..."
Người đàn ông lại cố tình như không nghe thấy, hung hăng vỗ lên cái mông xinh mềm mại của cô, trái đào tiên nhất thời khó nhịn mà run rẩy, hiện ra dấu bàn tay đỏ tươi trên da thịt trắng nõn mang vẻ vô cùng nhục cảm.
Một dòng d*m thủy nhất thời bắn ra, Tống Thiển Thiển thở dốc không ngừng "Aa..." Anh đánh cũng không mạnh, điều chỉnh lực vừa phải, nhưng lại cố tình vỗ vào nơi gần tiểu huyệt của cô, mỗi lần đánh vào, đau đớn cùng khoái càm đồng thời truyền tới, làm cô khó lòng nhẫn nại. Tống Thiển Thiển không tự chủ được, vặn vẹo cái mông sưng đỏ, vừa muốn né tránh sự trừng phát của anh, lại vừa giống càng muốn sáp đến mặc cho anh đùa giỡn khinh bạc mình.
Triệu Thuần khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, tiếp tục đánh lên quả đào xinh đã sưng đỏ của cô, làm cho nguyên bản cái mông rất vểnh càng trở nên trướng lớn, tiếp tục nói: "Nếu không nghe lời, mông của Thiển Thiển sẽ bị thầy đánh cho sưng, hung hăng mà đánh thành mông lớn."
Tống Thiển Thiển hoàn toàn đắm chìm trong sự chà đạp có phần thô bạo của anh, miệng rêи ɾỉ vặn vẹo mông, "Thầy tiếp tục đánh em... Thiển Thiển không ngoan...Aa... Mông cũng bị thầy niết mạnh mà aa..."
Thật ra anh cũng không hề thỏa mãn ở việc dùng tay đánh sưng mông cô, dùng một bàn tay to lớn của mình giống như nhào nặn bột mì, nắm lấy cánh mông mà một bàn tay cũng không thể nắm hết được của cô vần vò. Dưới động tác phóng túng của anh, xoa nắn, niết nhấn rồi vỗ lên cánh mông phì nhiêu của cô tạo thành thanh âm da^ʍ mỹ.
Tiểu huyệt non mềm của cô ngày càng ẩm ướt, trong vách tường thịt co rút chặt chẽ rồi chậm rãi thả lỏng, rồi lại gắt gao co rút lại vì bàn tay của anh vỗ vào một cái, cánh hoa màu mỡ bao bọc hạt đậu nhỏ bị cọ sát sưng đỏ, làm cho cô càng thất thố tiết ra dịch thủy, theo từng tiếng vỗ vào của nam nhân mà d*m thủy văng khắp nơi, "Aaa! Thiển Thiển không được aaaaaaaa."
Từ tiểu huyệt non mềm phun ra một tia nước trong suốt, làm ướt đẫm ga trải giường màu trắng phía dưới, Tống Thiển Thiển hoàn toàn mềm nhũn xụi lơ ở trên giường. Cô cảm giác được cổ tay được nam nhân cởi bỏ cà vạt nút thắt, da thịt bị hằn lên những vết đỏ được anh liếʍ láp an ủi, rồi cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh hỏi, "Em có ổn không?"
Nước mắt không tự chủ đước trào ra, cô gái cố sức quay qua ôm lấy thắt lưng cường tráng của người đàn ông, giọng nức nở mang theo tiếng khóc lên án nói, "Đều sưng lên rồi! Đau quá huhuhu..."
Triệu Thuần nhẹ nhàng buông cô ra, cởϊ áσ trên người cô, trong nháy mắt cô gái cả người trần trụi, chỉ còn qυầи ɭóŧ ướt đẫm bị cọ sát lộn xộn cuốn thành sợi như dây thừng thít chặt lấy nộn huyệt ẩm ướt. Môi lưỡi nóng bỏng của anh dọc theo sống lưng trần của cô mà hôn liếʍ cho đến khi chạm tới quả đào xinh đã sưng đỏ, liền mập mờ an ủi nói, "Liếʍ liếʍ sẽ không đau..." Đầu lưỡi linh hoạt mà dịu dàng tỉ mỉ liếʍ cái mông đã sưng đỏ, từ trên xuống dưới, một chỗ cũng không bỏ qua, mỗi tấc da thịt đều được hưởng thụ sự an ủi da^ʍ mỹ. Cô gái không tự chủ được hạ thấp eo, nâng mông càng cao, thuận tiện cho nam nhân liếʍ hôn. Cảm giác đau dần chuyển thành mát lạnh, cả mông cô dính đầy nước bọt của anh.
Dần dần tư thế của cô chuyển thành nằm úp sấp quỳ gối trên giường, đôi bầu vυ' lớn đè ép lên khăn trải giường, mông nhếch lên cao, hình thành một tư thế dâʍ đãиɠ xấu hổ giống như động vật giao phối. Người đàn ông quỳ gối phía sau cô, mải mê mà da^ʍ mĩ liếʍ quả đào đỏ mọng trước mặt, một lúc lâu sau mới ngẩng lên ồ ồ thở dốc, trên mũi còn dính chất lỏng trong suốt.
Cô quay đầu lại nhìn thấy anh còn quần áo chỉnh tề, áo sơmi trắng cùng quần âu đều còn trên người, chỉ có bản thân mình là gần như trần trụi, nháy mắt liền xấu hổ vô cùng, che kín bầu vυ' tròn trịa của mình, "Không công bằng... Chỉ có Thiển Thiển cởi..."
Anh thở phì phò cười, không nói gì cởϊ áσ lộ ra cơ thể cường tráng, cơ ngực vạm vỡ, bụng tám múi cơ săn chắc từ, thắt lưng trở xuống thấp hơn, bụng lộ chút ít lông hỗn độn, vật to lớn dưới háng căng phồng, tràn đầy nam tính. Cởi xong áo, anh giữ dây thắt lưng, nhìn về phía cô cười, "Thiển Thiển lại đây, giúp anh cởi."
Tống Thiển Thiền quỳ gối đi qua, cúi đầu đỏ mặt vươn tay chuẩn bị cởi dây thắt lưng cho anh, trên đỉnh đầu chợt vang lên giọng nói, "Không được dùng tay."
Không được dùng tay... Có nghĩa là... Dùng miệng sao...
Do dự hồi lâu, cô đỏ mặt mang theo cảm giác quẫn bách thẹn thùng, cụp mắt lộ hàng mi dài cong vυ't, cúi đầu nhàng dùng răng cắn dây lưng của anh, hơi hơi dùng sức mở ra, sau đó vất vả mãi mới có thể linh hoạt mà xoay sở để kéo mở quần tây, lộ ra qυầи ɭóŧ bao vây vật cứng rắn ở hạ thân của anh. Cô ngẩng đầu xấu hổ thẹn thùng liếc nhìn anh, phát hiện ra anh cũng chưa kêu cô ngừng lại, đành phải áp dụng phương pháp cũ, tiếp cục cắn vào cạp qυầи ɭóŧ, nhẹ nhàng kéo xuống thứ cuối cùng che đậy thân thể anh.
"Đùng", cây gậy cứng của anh mạnh mẽ bật ra đánh mạnh vào gương mặt mềm mịn của cô, lập tức khiến chết đứng, ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào vật trước mặt.
Nam nhân côn th*t bình thường đã rất lớn, cực thô, khác hẳn với vẻ bề ngoài nhã nhặn cấm cùng của anh. côn th*t đã trướng lớn, lỗ nhỏ phía trên qυყ đầυ cực lớn còn chảy ra chất nhầy trong suốt, qυყ đầυ màu đỏ mượt mà, côn th*t thô dài còn lộ rõ gân xanh chằng chịt, phía dưới hai túi thịt căng phồng nặng trịu ở hai bên. Toàn bộ côn th*t hiện rõ vẻ dữ tợn uy phong diễu võ giương oai trước mặt cô gái ngây thơ chưa biết vị đời.
Anh nhẫn nại, không lập tức đem côn th*t đâm vào miệng hoa huy*t của cô. Anh thương tiếc Tống Thiển Thiển là lần đầu tiên, hơi nghiêng người về phía trước, để qυყ đầυ chạm vào môi cô, dùng dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ lỗ ngỏ chậm rãi phủ lên đôi môi của Tống Thiển Thiển, nặng nề mở miệng, "Liếʍ lấy nó." Trong giọng nói chất chứa sự dịu dàng cưng chiều và nhẫn nại vô cùng.
Tống Thiển Thiển cụp đôi mắt ướt sũng, tò mò vươn đầu lưỡi liếʍ một chút qυყ đầυ hồng nôn, nam nhân không tự chủ được hừ một tiếng, thẳng lưng đâm về phía trước. Cô gái bị côn th*t thô to chọc thẳng vào miệng, ngước mắt thầm oán liếc nhìn anh một cái, rồi run rẩy vươn đôi bàn tay nhỏ mềm mại cầm côn th*t dữ tợn, tiếp tục tò mò liếʍ dọc côn th*t, rồi khó khăn ngậm lấy qυყ đầυ to lớn, nếm vị mặn tanh nồng, ủy khuất nhả qυყ đầυ ra, nắm lấy côn th*t của nam nhân, dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn anh nói "Mặn. Không thể ăn."
Triệu Thuần cũng bị cô tra tấn đến phát điên, lại không nỡ làm cô bị thương, chỉ có thể dùng thanh âm khàn khát phát ra từ cổ họng gọi cô, "Thiển Thiển."
Tống Thiển Thiển bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời tiếp tục ngậm lấy qυყ đầυ đang phình trướng của cô, khoang miệng trong nháy mắt bị lấp đầy. Cô nghịch ngợm đem đầu lưỡi trêu chọc chen lỗ nhỏ trên đỉnh, khiến anh phải nắm chặt tay thành nắm đấm để giữ tự chủ. côn th*t của Triệu Thuần thực sự quá lớn, khoang miệng mềm mại của cô cơ bản không thể ngậm lấy được toàn bộ, chỉ có thể ngậm mυ'ŧ qυყ đầυ, sau đó dùng tay nhỏ non mềm mà vuốt ve lên xuống phần côn th*t phía ngoài và hai túi thịt căng phồng, vừa ngậm mυ'ŧ vừa mơ hồ nó, "Quá lớn.... Ô... Thiển Thiển ăn không hết..."
Nam nhân không thể nhẫn nhịn được thêm nữa, dùng tay ấn đầu Tống Thiển Thiển, hơi dùng sứng hướng côn th*t đang căng phồng của mình, từng chút từng chút đâm vào sâu hơn, đem qυყ đầυ to lớn chọc sâu vào cổ họng mềm mại của cô. Cảm giác được bao bọc bởi khoang miệng ấm áp, chật hẹp vô cùng tốt đẹp, khiến anh thở dốc nói: "Thật muốn cứ như vậy mà hung hăng đâm hỏng em."
côn th*t chọc vào thực quản khiến hít thở khó khăn, cô gái nhỏ khó chịu rêи ɾỉ trong vài tiếng trong họng, người đàn ông mạnh mẽ đâm vào thêm vài lần mới dịu dàng rút côn th*t nặng trịch ra, nhẹ nhàng nắm côn th*t ướt đẫm vuốt ve quanh mặt cô, anh hơi bất mãn nói: "Cô nhóc yếu ớt."
Tống Thiển Thiển ho khù khụ xoa xoa cổ họng, làm nũng nói: "Đều tại anh quá lớn, làm em ngậm không được."
Triệu Thuần thuận thế sờ sờ tiểu huyệt đã đầm đìa nước non của cô, nặng nhọc cười: "Vậy... Nơi này của Thiển Thiển có nuốt được hết không?" Vừa nói vừa cởi ra qυầи ɭóŧ sớm đã vắt ra nước của cô, hai người rốt cuộc trần trụi hoàn toàn đối diện.
Tống Thiển Thiển có chút lo sợ căng thẳng nói: "Thầy... nhẹ chút... Em sợ..."
Người đàn ông này ngay cả việc để cô dùng miệng cũng không nỡ đâm chọc mạnh, huống hồ đây là lần đầu quý giá của cô. Triệu Thuần nhẹ nhàng đỡ cô nằm thẳng cái giường lớn màu trắng, cô gái tóc xõa dài như thác, núʍ ѵú sớm đã cứng rắn căng phồng giống hai trái nho đỏ, vô cùng thùy mị và tin tưởng nằm dưới thân anh không chút nào kháng cự, thậm chí còn có chút vui mừng. Cô dùng đôi mắt to ướŧ áŧ theo dõi từng động tác của anh.
Cảm xúc trìu mến và tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng hòa quện với nhau, anh vừa muốn cô thoải mái lại vừa muốn bắt nạt cô phát khóc, lại muốn hung hăng làm cô đến cao trào phun nước, phun đến độ cả giường đều dính dấu vết.
Triệu Thuần cổ họng khàn khàn nói với Tống Thiển Thiển: "Anh biết, Thiển Thiển đừng sợ."
Nam nhân cúi đầu, hôn lên tiểu huyệt non mềm của cô, hung hăng mυ'ŧ lấy, nhất thời một dòng nước ngọt ngào dâng lên, bị anh nuốt hết không thừa một giọt, lại duỗi đầu lưỡi đâm sâu vào vách tường thịt tìm kiếm, hung hăng liếʍ qua từng ngóc ngách, vách tường mẫn cảm ướŧ áŧ hút chặt lấy đầu lưỡi, thậm chí còn co thắt. Nam nhân càng đâm mạnh đầu lưỡi vào tiểu huyệt đang co rút chặt chẽ, tách mở rồi ra ra vào vào huyệt thịt, khiến cô tự chủ dang rộng chân hơn, phó mặc cho anh liếʍ láp mυ'ŧ mát chỗ mẫn cảm nhất của mình, d*m thủy chảy ra không ngừng. Mỗi giọt d*m thủy ngọt ngào chảy ra đều bị nam nhân mυ'ŧ vào miệng cùng thịt huyệt, sau đó dùng răng nhẹ nhàng nhiền nát âm đế, khiến âm đế sưng đỏ càng trướng lớn hơn, hai cánh hoa huy*t đã hoàn toàn không che đậy được hạt đậu nhỏ, tùy ý nam nhân cắn nút chơi đùa.
Anh thực sự cực kỳ yêu thích tiểu huyệt non nớt của cô, hình dạng hồng hào mềm mại, chặt chẽ co thắt, vô cùng xinh đẹp, như chỉ chờ anh hung hăng dùng côn th*t đâm xuyên.
Tống Thiển Thiển nhắm hờ mắt, bị kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng tăng vọt ập tới, vặn vẹo thân thể khóc lóc, muốn chạy trốn hành động kiềm hãm mà phóng tùng da^ʍ tà của anh, "Thầy... không cần! Huhuhuh... Không được... Thiển Thiển muốn phun nước... Aaa chịu không được....Thật lợi hại... Không cần liếʍ ô ô..."
Nam nhân động tác càng mạnh hơn, hoàn toàn không quan tâm cô gái đang khóc lóc kêu lên, đầu lưỡi càng lúc càng đâm mạnh hơn, vào sâu hơn trong tiểu huyệt mon mềm, lôi kéo khong ít thịt huyệt hồng mềm ra bên ngoài, đột nhiên cô gái nhỏ co giật mạnh, đầu lưỡi của nam nhân còn để trong tiểu huyệt bị hút mạnh, cô gái cao trào tiểu huyệt phun ra một dòng nước trong suốt, Triệu Thuần không kịp tránh ra, bị d*m thủy của cô phùn đầy mặt.
"A aaa! Phun nước..."
Cô gái sợ hãi kêu lên cao vυ't, người ưỡn lên đầu ngẩng cao, rồi cả người xụi lơ rơi xuống, giữa hai chân lầy lội không thể tả, tiểu huyệt run rẩy tiếp tục nhả ra từng dòng d*m thủy.
Nam nhân ôm cô, nhẹ nhàng dùng côn th*t sưng trướng trước miệng huyệt, nhẹ giọng nói: "Anh muốn đi vào, được không?"
Cô gái nhỏ mềm mại gật gật đầu ôm lấy cổ anh, đầu chôn vào giữa cổ anh, thở dốc nói, "Anh có làm em đau... Hay làm em thoải mái... Thiển Thiển đều thích..."
Triệu Thuần bị cô gái hồn nhiên mà phóng đãng thông báo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ, khàn khàn nói: "Em như vậy... Thầy không nhịn được mà làm em đến chết."
Cô gái cúi đầu nói: "Vậy làm chết Thiển Thiển đi..."
Anh nghe vậy, dùng qυყ đầυ cực lớn tách cánh hoa đầy đặn, hung hằng đâm vào tiểu huyệt của cô, vừa cắm vào tầng tầng lớp lớp thịt huyệt bao vây hút chặt lấy côn th*t, thậm chí rất khó khăn mà nhúc nhích, nam nhân thở dài: "Thiển Thiển chặt quá... Thả lỏng nào..."
Thiển Thiển đỏ mặt, hơi cau mày, muốn thả lỏng người, lại bị nam nhân đâm sâu vào trong hơn làm tiểu huyệt càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kẹp chặt lấy côn th*t.
Anh cảm thấy qυყ đầυ đυ.ng vào một
lớp màng mỏng manh, dịu dàng nói: "Anh sẽ nhàng, đau thì cắn anh." Nói xong liền thong thả rút ra ngoài một chút rồi dùng lực đâm vào, cô gái kêu lên một tiếng rồi òa khóc, cắn thật sâu vào bả vai anh, anh bị đau cũng không rên ra tiếng, hơi dùng sức côn th*t rốt cuộc đâm rách màиɠ ŧяiиɧ. Khi rút ra bên ngoài, hỗn hợp d*m thủy và tơ máu chảy ra theo, động tác của anh rất kiềm chế, lo lắng là lần đầu tiên của cô nên vô cùng cẩn thận, cô cũng không cảm thấy quá đau đớn mà không chịu được. Chờ cho cơn đau trôi qua, cô gái nhỏ ngẩng đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn anh, lúc này mới phát hiện trên trán anh đều là mồ hôi, mày nhíu sâu, mồ hôi chảy dọc theo cơ bụng đi xuống, anh cố gắng kiềm chế bản thân mà không động, chờ Tống Thiển Thiển thích ứng.
Tống Thiển Thiển quên mất đau đớn dưới thân mà đau lòng người đàn ông dịu dàng này. Cô nâng đầu hôn môi anh nói nhỏ: "Thiển Thiển không đau lắm... Thầy à... Vào hết được chưa?"
Anh bật cười, "Còn chưa vào hết." Anh mới cắm vào hơn một nửa, còn một phần cột thịt vẫn ở bên ngoài.
Cô gái cắn môi, tò mò dùng tay sờ chỗ kết hợp của côn th*t nam nhân và tiểu huyêt của mình, phát hiện quả thật còn một phần côn th*t vẫn ở bên ngoài, vì thế khổ sở nâng nâng eo, muốn nuốt nốt phần còn lại của côn th*t, nói: "Em muốn thầy tiến vào toàn bộ..."
Người đàn ông rốt cuộc hoàn toàn mất đi lý trí, xoa nắn bầu vυ' to lớn của cô, hung hăng đâm nốt phần còn lại của côn th*t vào bên trong tiểu huyệt non mềm, nặng nề thở dốc: "Có phải anh nên làm chết em mới được?"
Cô gái bị côn th*t đâm nói không ra lời, hai bầu vυ' đầy đặn trắng nõn không ngừng nhảy lên theo lực đâm rút của anh. Anh mạnh mẽ cắn lấy một đầu v* cứng rắn sưng đỏ kéo ra, hạ thân càng đẩy nhanh tốc độ đâm vào rút ra, mạnh mẽ thao làm. Đâm vào thật sâu rồi lại rút ra gần hết, hai túi tinh hoàn đánh vào miệng huyệt của cô, khiến miệng huyệt đỏ lên. Tiểu huyệt non tươi bị đâm hai cánh hoa lật ra bên ngoài, d*m thủy chảy càng nhiều lưu thành vũng trên giường.
Tống Thiển Thiển thất thố lắc đầu khóc kêu: "Thầy à! A a a... quá lớn a a... Muốn hỏng mất... Thiển Thiển cũng bị thao hỏng rồi..."
Nam nhân không quan tâm, côn th*t dữ tợn càng nổi gân xanh cuồn cuộn, cọ sát với huyệt thịt, đâm vào vừa mạnh vừa nhanh, thắt lưng cường tráng giống như mãnh thú, tàn nhẫn thẳng lưng mà ra sức thao cô gái dưới thân. Tiểu huyệt hàm chứa qυყ đầυ to lớn của anh đã là cố hết sức, nếp gấp xung quanh mở rộng ra thành hình tròn, tiểu huyệt há miệng nhỏ thê thảm bao bọc lấy côn th*t thô to của anh. Nam nhân còn có ý đồ đâm thêm một ngón tay vào tiểu huyệt, khi tay anh sờ đến miệng huyệt bị cô phát hiện, khóc lóc kêu anh không được cắm vào, "Không chen vào được nữa... Đừng chọc vào tiểu huyệt của Thiển Thiển huhuhu..."
Anh buông tha ý tưởng chọc thêm một ngón tay vào, vì tiểu huyệt của cô gái thực sự quá chặt, quá non mềm, nếu lại thêm một ngón tay nữa đâm vào, thực sự khó lòng mà chống đỡ. Anh lại nắm lấy thịt hạch phồng lên của Tống Thiển Thiển.
Tống Thiển Thiển lập tức mở to đôi mắt, cơ hồ muốn sụp đổ: "Thầy bắt nạt người ta... a a a... rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ..."
Nam nhân nắm hạt đậu nhỏ của cô thở dài nói: "Thiển Thiển nơi này còn nhỏ... Rất muốn đem nơi này thao cắm thành trướng to, về sau chỉ cần cọ sát vào là đã nhịn không được phun nước..."
Tống Thiển Thiển không nhịn được liên tưởng đến bản thân đi trên đường, cọ sát đến hạt đậu lớn dâʍ đãиɠ mà phun nước cảnh tượng, cô nhịn được càng kẹp chặt. Bị hút chặt anh rên lên mộg tiếng, rồi lập tức đâm vào như bão tố. Nam nhân không biết mệt mỏi thao tiểu huyệt ướŧ áŧ của cô, như muốn đem cô làm đến không thể khống chế mà phun nướ© ŧıểυ. Trên tay còn giữ hạt đậu nhỏ của cô, tàn nhẫn mà cọ sát bóp nắn, kéo căng ra lặp đi lặp lại.
Cô gái bị làm đến không thể khống chế, giãy dụa khóc lóc: "Không cần không cần... Thiển Thiển muốn chết..." Từ sâu trong tiểu huyệt phun một dòng âm tinh nóng rực, phun trực tiếp trên qυყ đầυ của nam nhân, tiểu huyệt cắn càng chặt, muốn tước bỏ khí giới của anh.
Anh kéo cô lại, đè chặt mông cô, đâm sâu tận cùng rồi bắn ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, Tống Thiển Thiển không chịu nổi kêu khóc càng lớn: "Nóng... Nóng quá... Bắn thật nhiều... Trướng quá..."
Nam nhân cấm dục lâu ngày, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nóng vừa nhiều trực tiếp bắn vào tiểu huyệt của cio, bắn vào tận cùng tử ©υиɠ sâu nhất, tiểu huyệt ăn no chống đỡ được. Bắn tinh xong anh liền đâm rút thêm vài lần, mới thỏa mãn ghé vào bên tai Tống Thiển Thiển thở dốc, "Anh cũng bị em giày vò đến chết..."
Tống Thiển Thiển thân thể vẫn còn đang run rẩy chưa hết, cảm giác bị nam nhân bắn vào bên trong nóng bỏng, liền bắt đầu thở dốc nói: "Em mới bị thầy gϊếŧ chết... Vừa nhiều lại vừa nóng... Anh rõ ràng làm em suýt chết..."
côn th*t nam nhân vẫn như cũ nặng trịch, to lớn chặn lại tiểu huyệt tràn đầy chất lỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào một giọt cũng không chảy ra, hôn cô gái môi sưng đỏ, cúi đầu cười nói: "Đừng vội, sớm hay muộn thôi."
💋💋💋