Xưng Bá Đô Thị

Chương 17: Gặp lại

Từ sau tối hôm đó cho đến giờ Trương Kiên vẫn chưa lộ mặt, chỉ đơn giản nhắn qua vài tin nhắn hỏi Dương Nghệ đã hết cảm mạo chưa, cũng dò hỏi tiến độ dự án, thỉnh thoảng còn cùng Dương Nghệ đàm luận một chút về hướng phát triển của kinh tế đất nước trong tương lai. Hai người họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất bất quá không ai chủ động nhắc lại chuyện hôm đó, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cái gì cũng không thay đổi, vẫn là hai trúc mã như cũ đối đầu nhau.

Một tuần sau Dương Nghệ thành công hóa giải khó khăn của dự án còn đề xuất ra nhiều phương án dự phòng khác, từ trước đến nay hắn làm việc sấm rền gió cuốn một bước cũng không nhường, nên rất ít người trên thương trường có thể kiếm lời từ hắn. Thái độ của người phụ trách bên đối tác với hắn vừa yêu vừa hận, lúc ký tên lên hợp đồng còn nhịn không được nói nói vài câu:

“Người trẻ tuổi không nên quá cường thế, không có lợi cho tương lai sau này...”

Dương Nghệ nhờ Lôi Tùng đặt chuyến bay ngày mai sẽ trở về, ban đầu hắn định cùng cấp dưới tổ chức tiệc chúc mừng, nhưng sau đó lại nhận được tin nhắn Trương Kiên gửi qua nói muốn mời hắn đến khách sạn ăn cơm, Dương Nghệ không dám từ chối, cũng ẩn ẩn có vài phần chờ mong, vì thế phân phó Lôi Tùng thay mặt hắn đi ăn tiệc, còn chính mình lại chạy qua chỗ Trương Kiên...

Trước lúc ra cửa hắn đột nhiên nhớ ra Trương Kiên lúc bình thường không thích mặc đồ quá nghiêm túc, cố ý quay vào thay một cái áo thun quần jean, một đôi giày vải bạt, cũng không vuốt keo để đầu “mộc”, mái tóc mềm mại đáp ở trên trán, bỏ xuống lớp mặt nạ trầm ổn lúc công tác, khiến hắn trông giống cậu thiếu niên nhà bên, mùi thanh xuân vườn trường tung bay trong không khí.

Buổi tối lúc Trương Kiên nhìn thấy Dương Nghệ quả nhiên có chút giật mình, hắn vừa mới họp xong, một thân tây trang quần tây, đứng bên cạnh Dương Nghệ tạo cảm giác như bọn họ là người thuộc hai thế hệ... Hai người vào nhà hàng Tây ăn cơm, Trương Kiên còn vừa ăn vừa nói... Cảm giác như hắn đang dắt theo tiểu hài tử đi chơi.

Hai người bọn họ ngồi bàn đôi, chân Dương Nghệ dài, hơn nữa ăn mặc tùy ý, đơn giản lười biếng đem chân duỗi thẳng, Trương Kiên cong chân bắt chéo, bộ dáng tinh anh trẻ tuổi, cũng không biết có phải cố ý hay không, mắt cá chân hắn thỉnh thoảng di chuyển cọ vào cẳng chân Dương Nghệ, Dương Nghệ tò mò hỏi hắn có phải cố ý không, hắn liền nhìn Dương Nghệ cười, biểu cảm không lạnh băng như lúc công tác, cũng không xấu xa cường thế như lúc trên giường, lúc này lại mang theo mấy phần ái muội.

Ăn xong Trương Kiên nói phải về phòng, cũng không chủ động mời Dương Nghệ ghé qua, nhưng Dương Nghệ lại tự giác đi theo hắn lên tầng. Thời điểm trong thang máy hai người vai sát vai, Trương Kiên lặng lẽ để tay trên mông hắn nhéo hai cái, Dương Nghệ phản xạ có điều kiện quay đầu lại, Trương Kiên vẫn như cũ cười hề hề, trên mặt mang theo trào phúng cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, gợi cảm không nói nên lời.

Dương Nghệ cảm giác bụng dưới hơi hơi co rút, cũng không giống dục hỏa bình thường, hình như còn có cái gì khác khác, không rõ ràng lắm nhưng lại đánh sâu vào trong linh hồn hắn, Dương Nghệ nhịn không được rùng mình một cái, dươиɠ ѵậŧ bên dưới đã từ từ hưng phấn ngẩng đầu...

Lúc lên đến phòng Trương Kiên đi phía sau, hắn đóng cửa lại bỗng nhiên bắt lấy tay Dương Nghệ, một phen đem hắn túm vào trong lòng ngực, Dương Nghệ cảm nhận được hơi thở nam nhân ấm áp nóng rực phả lên người, còn chưa kịp phản ứng lại, Trương Kiên đã cúi xuống hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng chậm chạp, ôn nhu, nhưng ẩn ẩn bộc lộ ra ý xâm lược bá đạo, đầu lưỡi cạy ra cánh môi thâm nhập khoang miệng. Dương Nghệ gấp không chờ nổi đáp lại, hắn không phải chưa từng cùng người khác hôn môi, nhưng cảm giác so với mấy lần đó có chút không giống, cánh môi Trương Kiên cùng đầu lưỡi điêu luyện có ma lực hấp dẫn nói không nên lời, thực dễ dàng đem linh hồn nhỏ bé của hắn hút ra, chỉ là một nụ hôn, lại làm hắn cảm thấy như bản thân vừa chạy mấy mươi km, hai chân nhũn ra, chỉ có thể dựa vào trên người Trương Kiên.

Trương Kiên một bên hôn một bên thuần thục cởi ra tây trang áo sơmi, lộ ra nửa người trên rắn chắc tinh tráng, hắn là dạng người mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt, cơ ngực ngăn nắp, không dày, nhưng đặc biệt rộng, đi xuống là eo sói nhỏ hẹp, sáu khối cơ bụng, nhân ngư tuyến kéo dài đi xuống nấp dưới đai quần, mơ hồ có thể nhìn đến một chút qυầи ɭóŧ chui ra, trong phòng tối tăm lúc này ngược lại có loại gợi cảm sắc tình làm người mê muội.

Dương Nghệ nhịn không được duỗi tay ôm lấy eo lưng Trương Kiên, hai tay để trên cơ bắp rắn chắc nhẹ nhàng vuốt ve. Trương Kiên thuận thế ngực dán ngực đem hắn áp đến trên tường, hôn càng thêm cường thế kiều diễm, một bàn tay duỗi đến phía sau Dương Nghệ, cách quần jean hung hăng xoa bóp mông trứng to bự.

Dương Nghệ cảm giác sắp thiếu oxy, duỗi tay xuống đũng quần Trương Kiên vuốt ve, cự vật bên dưới còn đang ngủ say, nhưng cũng phình ra thành một bao lớn, Dương Nghệ bức thiết muốn kéo khóa kéo ra, nhưng thử vài lần cũng kéo không được, chỉ có thể tiếp tục cách quần tây nhẹ nhàng xoa bóp, hết sức nịnh nọt lấy lòng cây côn ŧᏂịŧ có thể mang cho mình vô hạn kɧoáı ©ảʍ.

Lại hôn vài phút, Trương Kiên rút lại đầu lưỡi từ trong miệng Dương Nghệ, trán chống lên trán, cực kỳ ái muội nhìn thẳng Dương Nghệ đang ý loạn tình mê, thấp giọng nói: “Tiểu Nghệ, lần trước thực xin lỗi, là tôi quá kích động, làm đau em...”

Dương Nghệ cùng Trương Kiên nhận thức hai mươi mấy năm, đã bao giờ nghe hắn nói lời ôn như săn sóc như vậy, trái tim hẫng một phát như bị một bàn tay bóp lấy, có chút thở không nổi, rũ mắt nói: “Không... Không đau...”

Trương Kiên lộ ra mỉm cười, kɧıêυ ҡɧí©ɧ thả ái muội, cúi đầu áp lên chóp mũi hắn hôn hôn, nói: “Vậy là tốt rồi, lần trước cúc huyệt của em đều bị làm đến sưng lên, tôi nghĩ lại mà phát sợ, lỡ như thao hỏng rồi làm sao bây giờ? Về sau tôi sẽ ôn nhu một chút, em muốn tôi thao thế nào tôi liền thao thế ấy...”

Dương Nghệ nghe hắn nói về sau muốn hắn thao thế nào thì thao thế ấy, theo bản năng cảm thấy mất mặt, nhưng bụng nhỏ co rút vài cái, càng có thật nhiều mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng chờ mong, hắn đem đầu vùi ở trong hõm vai Trương Kiên, cảm nhận hơi thở nóng bỏng tỏa ra từ thân thể nam, hận không thể lập tức nằm dưới thân hắn cầu hoan, vì thế hắn vòng hai tay câu lấy eo lưng thon chắc, thấp giọng nói: “Không có việc gì, anh muốn thao như thế nào cũng được...”

Trương Kiên xoa xoa đầu tóc mềm mại của hắn, cười nói: “Hôm nay em ăn mặc như đứa nhỏ, tâm tính cũng ngoan hơn ngày thường a, trước tắm rửa đi.”

Nói xong lui ra phía sau nửa bước, một đôi mắt đào hoa mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ rõ ràng, cười như không cười nhìn Dương Nghệ, nhẹ giọng nói: “Giúp tôi cởi.”

Hắn có thể giống Lý Viêm cùng Tiền Tiểu Lang hạ mệnh lệnh cường ngạnh ngang ngược như vậy, Dương Nghệ cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng sâu trong nội tâm lại cho rằng do Trương Kiên cường thế đè áp chính mình, miễn cưỡng thuận theo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đương nhiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại thiếu cảm giác bị chinh phục. Đẳng cấp Trương Kiên hiển nhiên càng cao, ngữ khí ôn nhu trầm thấp, không mang theo thái độ như từ trên cao nhìn xuống, lại giống như giao lưu giữa tình lữ bình thường. Dương Nghệ ngoan ngoãn tiến lên cởi bỏ dây lưng, khung cảnh lúc này tựa như người vợ nhỏ thời xưa đang tận lực hầu hạ phu quân, hầu hạ Trương Kiên cởϊ qυầи tây, vớ cùng giày da.

Đây là chân chính thần phục, không cần lý do khác, tận tâm tận lực thỏa mãn yêu cầu của đối phương. Dương Nghệ cũng đã ý thức được điểm này, cho nên trong lúc hầu hạ hắn vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn trực diện Trương Kiên. Thực mau trên người Trương Kiên chỉ còn chừa lại một cái quần đen tứ giác, côn ŧᏂịŧ không ngạnh, bị lớp vải bao thành một bọc lớn, có thể tưởng tượng ra phân lượng thứ đó có bao nhiêu đại.

Dương Nghệ trong đầu hiện ra hình ảnh côn ŧᏂịŧ Trương Kiên hoàn toàn cương cứng, đại điểu phần đầu hơi cong, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, nắm hai bên kéo qυầи ɭóŧ xuống, côn ŧᏂịŧ Trương Kiên vì thế xuất hiện trong tầm nhìn hắn, trắng trắng mềm mại, chưa cương cứng cũng đã phi thường đồ sộ, bị bọc trong đũng quần một lúc lâu, lộ ra cổ xạ hương ướt nóng, buồn bã ỉu xìu dán ở trên trứng trứng.

Trương Kiên làm bộ không chú ý thấy ánh mắt tham lam của Dương Nghệ, duỗi tay vỗ vỗ trên đầu hắn, phảng phất như ngợi khen sủng vật, nói: “Em đổ đầy nước vào bồn tắm đi, tôi đi gọi điện thoại một lát rồi quay lại.”

Nói xong thò tay vào trong quần tây tìm di động, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra phòng ngủ tiến đến cửa sổ sát đất, như đang phân phó công tác cho cấp dưới, ngữ khí thập phần nghiêm khắc.

Dương Nghệ đi theo phía sau Trương Kiên, ánh mắt vẫn khóa chặt trên bóng dáng đĩnh đạc kia, vai lưng dày rộng, eo sói thon chắc, tứ chi thuôn dài, mông trứng rắn chắc, mỗi tấc cơ bắp đều tản ra khí thế giống đực dương cương hữu lực. Dương Nghệ nhịn không được nghĩ thầm, trước kia sao mình không phát người này có mị lực đến vậy, không đơn thuần chỉ dựa vào khuôn mặt cùng dáng người, tựa hồ từ đầu đến chân người này đều phát tán ra khí tràng đặc thù, đặc biệt câu nhân.

Dương Nghệ trong lòng chờ mong cùng khát vọng diễn biến sắp tới, vội vàng đem chính mình lột sạch, tiến vào phòng tắm xả nước. Mực nước vừa chạm tới thành bồn Trương Kiên liền tiến vào, trực tiếp ngồi vào trong bồn tắm, ủi ủi Dương Nghệ, nói: “Hôm nay ngồi họp cả ngày, eo đau hông đau, giúp tôi xoa bóp chút.”

Bồn tắm khách sạn là loại hình tròn có diện tích rất lớn, nhưng Trương Kiến lại dang rộng tứ chi không cho Dương Nghệ đi vào, Dương Nghệ đành phải quỳ gối bên ngoài bồn tắm, duỗi tay giúp Trương Kiên niết vai xoa hối. Thủ pháp đương nhiên không được tốt lắm, bất quá thắng ở chỗ hắn sức lực lớn, còn quen thuộc nam thể niết đến ra hình ra dạng.

Trương Kiên thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc trầm thấp biểu lộ bản thân sung sướиɠ, nói: “Tiểu nghệ em niết không tồi a, thoải mái, trước kia sao tôi không phát hiện em hiền huệ như vật? Ha ha, như cô vợ nhỏ... Nếu không cậu làm vợ tôi đi, dù sao cũng đã lăn đến trên giường.”

Dương Nghệ nhìn cái gáy Trương Kiên, nghe hắn nói lời trêu chọc, bụng nhỏ nóng bỏng, hận không thể lập tức để hắn lao lên thao lạn chính mình.

Xoa hơn mười phút, Dương Nghệ hai tay đều mỏi, Trương Kiên rốt cuộc quay đầu lại ôm cổ hắn, ướt hôn vài cái, nói: “Ông xã không mệt nữa, bà xã xoa thật thoải mái, ông xã có sức thao em rồi.”

Ánh mắt từ từ dời xuống nhìn dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng từ lâu của Dương Nghệ, duỗi tay lần nữa xoa xoa tóc hắn, nói: “Xoa mấy cái cũng có thể hưng phấn thành như vậy, thích tôi đến vậy a? Tiến vào, tiểu Nghệ giúp Trương ca ca xoa eo, Trương ca ca giúp tiểu Nghệ ngăn ngứa, công bằng không?”

Hắn khóe môi hơi nhếch lên, cười đến càng thêm kɧıêυ ҡɧí©ɧ hư hỏng, giống như cái công tử tới nhà thổ ăn chơi trác táng, nhưng ngược lại không làm người khác cảm thấy chán ghét, ít nhất ở trong mắt Dương Nghệ hắn không chỉ đơn thuần là trúc mã quen biết từ nhỏ, mà là nam thần cao cao tại thượng.

Dương Nghệ vội vàng đứng lên, một chân mới vừa bước vào bồn tắm liền chú ý tới côn ŧᏂịŧ Trương Kiên cũng đã ngẩng cao đầu, gần nửa cây côn ŧᏂịŧ chui ra khỏi mặt nước, qυყ đầυ ướt dầm dề giống như nụ hoa tươi ngon chờ người hái xuống. Hắn nghẹn nửa ngày nào còn nhịn được, tiến vào bồn tắm trực tiếp mở ra hai chân, mặt đối mặt Trương Kiên đứng ở trên người hắn.

Trương Kiên duỗi tay trên mông trứng hắn, ngón trỏ hướng từ dưới lên tìm được cúc huyệt, linh hoạt moi đào vài cái, hỏi: “Muốn bôi trơn không? Lần trước lúc trở tôi sợ mình làm không tốt, cố ý thỉnh giáo mấy cái cao thủ, hỏi rõ ràng lúc thao nam nhân so với thao nữ nhân có gì bất đồng, yên tâm, Trương ca ca đau lòng tiểu Nghệ nhất, tuyệt đối làm em sướиɠ tới khóc.”

Dương Nghệ vội vàng nói: “Không cần, trước khi ra cửa em có tự khuếch trương rồi.” Nói xong nắm lấy côn ŧᏂịŧ Trương Kiên, chủ động lấy hậu huyệt nhắm chuẩn qυყ đầυ, chậm rãi ngồi xuống.

Trương Kiên hai tay khoanh ở sau đầu, thản nhiên dựa vào trên vách bồn tắm, thản nhiên tự đắc quan sát một loạt động tác, cười cười nói:

“Chính mình bôi trơn qua? Tôi kêu em tới ăn cơm, nhưng chưa nói muốn chơi em, em vậy mà còn tự chuẩn bị? Muốn tôi thao em như vậy? Thích côn ŧᏂịŧ lớn của Trương ca sao?”

Dương Nghệ dễ dàng nuốt xuống cả cây côn ŧᏂịŧ, ngồi vào trên hông Trương Kiên, thấy Trương Kiên không có ý chuyển động, liền đơn giản hơi khom người, hai tay chống ở trên vai Trương Kiên, mượn lực chính mình trên dưới hoạt động mô tơ mông, trả lời nói: “Ân, phi thường thích...”

Trương Kiên nằm nghiêng nhìn vọng qua, trong mắt có nhàn nhạt trào phúng, càng có rất nhiều ái muội cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nói: “Thích thì tốt... tiểu Nghệ muốn lúc nào cũng được... Trương ca ca dù khổ dù mệt cũng phải làm cho em sung sướиɠ.”

Ý tứ trong lời nói như là hắn thao Dương Nghệ, là Dương Nghệ kiếm lời. Nói xong chủ động phối hợp động tác Dương Nghệ bắt đầu thẳng lưng, lúc cao lúc thấp, lúc khinh lúc trọng.

Dương Nghệ thực mau liền nhịn không được phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, hắn biết công phu trên giường của Trương Kiên rất cao siêu, nhưng không ngờ hắn lại điêu luyện tới mức này, tình huống này nhìn qua là chính mình ngồi ở trên người hắn tự động, quyền chủ động lại trước sau do hắn nắm giữ, một cây côn ŧᏂịŧ phảng phất mang cho hắn vô tận kinh hỉ, khi thì vừa mau vừa tàn nhẫn, khi thì vừa nhẹ lại chậm, có khi cố ý nghiêng người lợi dụng côn ŧᏂịŧ hơi cong tăng mạnh lực ma sát nghiền ép điểm da^ʍ, có khi ở đến hoa tâm trong nháy mắt bỗng nhiên gia tốc, có khi lại nâng mông Dương Nghệ không cho di chuyển... Một tư thế cơ thể vô cùng đơn giản, nhưng lại chơi ra được đa dạng nhiều loại.

Dương Nghệ sướиɠ đến hai chân phát run, trong miệng tự nhiên khen ra tới: “Quá... Quá lợi hại.”

Trương kiên cười nói: Này liền lợi hại, lợi hại hơn ngươi còn không có lĩnh giáo đến. Một phen đem Dương Nghệ ném đi đến bồn tắm, hai tay bẻ ra một cặp chân dài, một cái đè ở bồn tắm trên vách, một cái khiêng trên vai, thẳng lưng hướng hắn c̠úc̠ Ꮒσα lao tới, động tác cường thế nhưng lại đặc biệt ái muội.

“Tôi thao, c̠úc̠ Ꮒσα tiểu Nghệ thật thoải mái, vừa chặt vừa ướt, tôi về sau đều không muốn cho em gái “ăn”, liền muốn chỉ cho mình em “ăn”, để em ăn đến khi mang thai, giúp tôi sinh đứa con trai.”

“Mông tiểu Nghệ thực tròn, tất cả đều là cơ bắp, giống như trái bóng rổ, một bàn tay cầm không hết. Tôi thao, đều đã đâm đi vào, nhưng tôi vẫn cảm thấy kinh ngạc, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ như vậy cư nhiên có thể ăn hết côn ŧᏂịŧ lớn a.”

“Tiểu nghệ dươиɠ ѵậŧ em cũng không nhỏ a, so với tôi cũng không sai biệt lắm, mẹ nó, chính em vì sao không đi thao người, ngược lại thích bị người thao? Khúc thịt vừa thô vừa dài như vậy đâm vào thực sự thoải mái sao? Tôi thấy một vòng thịt ruột đều bị tôi kéo ra, sẽ không muốn hư rồi đi?”

“Về sau em không thể lại cho nam nhân khác thao, cũng không cho thao nữ nhân, có nghe hay không? Em là của một mình tôi, chỉ có thể bị tôi thao, a, sướиɠ a, c̠úc̠ Ꮒσα em như thế nào giống như cái miệng nhỏ, có thể hút có thể bọc, tôi thao, nếu là người khác đã sớm bị em kẹp bắn.”

“Lần trước em phát sốt không đi bệnh viện, nửa leo lên ngồi trên côn ŧᏂịŧ lão tử, coi lão tử như bác sĩ sao? muốn tôi giúp em chích? Ống chính của Trương ca ca vừa dài vừa lớn như vậy? Trương ca ca chích em đủ sâu không? A, mông em vẫn chưa có tinh thần lắm, khẳng định chưa khỏi hẳn, ca ca giúp em chích thêm vào, thoải mái không?”

Trương Kiên nói ra lời ái muội ôn nhu, nhưng động tác lại so với bất cứ ai đều thô bạo hung ác hơn, ở trong bồn tắm nhỏ hẹp thay đổi mấy cái tư thế thao hai giờ, hai khối thịt thể va chạm quá mức kịch liệt, dẫn tới nước trong bồn tắm không ngừng tràn ra, lúc kết thúc lượng nước trong bồn chỉ còn lại khoảng 1/3. Dương Nghệ bắn ba lần, hai lần bắn ở trong nước, tư thế cuối cùng tương đối đặc thù, hắn không chỉ bắn tinh, còn bị thao đến mất khống chế tiểu tiện, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ toàn bộ tưới lên trên cơ ngực Trương Kiến

Trương Kiên dường như đã thực sự thỉnh giáo qua cao thủ, thuần thục nắm giữ bí quyết thao nam nhân, chính mình một lần cũng chưa bắn, lại đem Dương Nghệ ôm đến phòng ngủ thao mấy vòng, hơn nữa mấy cái tư thế liền mạch lưu loát, đầu tiên là đem Dương Nghệ áp thành hình chữ V nằm ở trên giường, lấy tư thế hít đất cúi xuống dưới mãnh làm, xong rồi cúi người ngực dán ngực ôm lấy Dương Nghệ, để tay chân hắn treo trên người mình, lại nghiêng người, hình thành tư thế thân mật ái muội, cuối cùng ôm lấy Dương Nghệ nằm yên, thao đến Dương Nghệ dục tiên dục tử.

Dương Nghệ không có bất luận quyền chủ đạo nào, chỉ có thể hùa theo tư thế Trương Kiên điều chỉnh thân mình, để chính mình có thể đạt được càng nhiều sảng khoái, bất tri bất giác xưng hô trong miệng cũng phát sinh biến hóa: “Trương ca ca a a... Quá sâu a... Không được... Anh quá lớn... Sắp đâm thủng rồi...”

“Trương ca ca... Ca ca a... Trước kia sao em không phát hiện anh mãnh như vậy... A a... Quá sung sướиɠ a... Bên trong em bị anh nhồi đầy... Không được... Em lại muốn bắn... Anh thọc đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong trứng trứng muốn phun ra.”

“Trương ca ca anh như thế nào tráng như vậy... Cơ bắp trên đùi thật cứng... Khó trách có thể thao lợi hại như vậy... A a a... Quá sâu... Về sau chỉ muốn bị anh thao a a đỉnh tới rồi... Cứu mạng a cứu mạng... Sắp chết rồi...”

Dương Nghệ làm người vẫn luôn là một bộ đứng đắn nghiêm túc, thời điểm công tác càng có vẻ bất cận nhân tình, Trương Kiên không ngờ tới hắn bị mình thao cư nhiên có thể sướиɠ thành như vậy, lòng hư vinh của nam nhân thỏa mãn cực độ, đĩnh eo một cái tưởng thưởng bắn vào trong thành ruột Dương Nghệ, mới vừa bắn mấy luồng liền rút ra nhét vào trong miệng Dương Nghệ, qυყ đầυ chống yết hầu, cưỡng bách hắn nuốt xuống.

Sau khi bắn xong Trương Kiên vẫn như cũ không dừng lại, lại ôm hắn đến sân phơi chơi mấy vòng.

Trong lúc chiến đấu Trương Kiên nhận được một cuộc điện thoại, là thủ hạ gọi tới hội báo công tác, bất quá hiển nhiên không phải tin tức tốt, lúc ấy Trương Kiên đang đem Dương Nghệ ấn trên lan can dùng tư thế cẩu giao đâm vào từ phía sau, nghe không được vài câu liền dẩu mông rút ra, đặt mông ngồi ở ghế trên, hỏa khí tận trời chỉ trích một hồi, lại mắng lại chửi yêu cầu bên kia xử lí thỏa đáng.

Dương Nghệ đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, nhịn không được quay đầu lại nhìn qua cặp mắt đào hoa của Trương Kiên, ánh mắt mang theo vài phần cầu xin. Trương kiên cúi đầu nắm lấy côn ŧᏂịŧ bán cương bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt dầm dề bên dưới, Dương Nghệ hiểu ý, lập tức quỳ xuống giữa hai chân Trương Kiên ôm lấy côn ŧᏂịŧ bắt đầu thổi tiêu, khẩu kỹ của hắn trải qua dạy dỗ của Lý Viêm cùng Ngô Khang nên phá lệ ưu tú, mυ'ŧ, hút, liếʍ, bọc, đa dạng kiểu chơi, thường thường thâm hầu vài cái, lại hoặc nắm hành thân nỗ lực ngậm lấy hai viên trứng trứng, trứng trứng Trương Kiên đặc biệt lớn, Dương Nghệ ngậm lấy trực tiếp làm quai hàm phồng lên, giống con hamster nhỏ đang ăn vụng, gương mặt anh tuấn cư nhiên có mấy phần đáng yêu.

Trương Kiên nhìn ở trong mắt, hỏa khí bỗng nhiên nhỏ vài phần, giải quyết xong công tác lập tức ném di động xuống, ôm chặt Dương Nghệ lại thao hai đợt. Hai đợt này động tác của Trương Kiên có vẻ có chút bất đồng, động tác cường thế hung mãnh như cũ, nhưng lộ ra tinh tế cùng ôn nhu nói không nên lời, phảng phất không hề là đơn thuần bắn pháo, mà là chân chính cùng chính cùng người yêu của mình làʍ t̠ìиɦ.

Dương Nghệ bị cảm xúc của hắn lây nhiễm, sướиɠ đến một trình độ xưa nay chưa từng có, không đơn thuần chỉ là hậu huyệt cùng thân thể, mà ngay cả linh hồn cũng bị động tác hắn ôn nhu cường thế gian làm, bỗng nhiên trong lúc này, hắn rốt cuộc minh bạch câu nói của Chân Dương nhắc tới Ngụy Tân khi đó... Dương Nghệ mới hiểu cái gì gọi là “Hận không thể chết ở trong lòng ngực hắn”...

Bọn họ vẫn luôn thao làm đến lúc rạng sáng Trương Kiên mới lại lần nữa bắn vào trong cơ thể Dương Nghệ. Dương Nghệ đã bắn không ra gì nữa, khóc kêu vài tiếng, lại lần nữa tiểu ra. Trương Kiên đem Dương Nghệ ôm đến phòng vệ sinh đơn giản tắm rửa, quay lại trên giường ôm nhau ngủ. Sáng sớm hôm sau Trương Kiên còn muốn chơi thêm mấy hiệp, nhưng phát hiện hậu huyệt Dương Nghệ vẫn còn sưng, sợ bản thân sẽ thật sự đem hắn thao hỏng, đành phải cam chịu để Dương Nghệ khẩu giao bắn ra...