Bách Lý Hồng Tranv trong lòng cười lạnh, trên mặt vẫn như cũ chứa vẻ mù lòa, âm thanh yếu đuối, “tỷ tỷ, ta.....”
Hiên Viên Hoàn một tay bắt lấy Bách Lý Ngọc Nhan kéo lại, trong mắt lập lòe ý cười da^ʍ tà, tay còn lại cứ trên người Bách Lý Ngọc Nhan mà du ngoạn làm càn.
“Ngọc Nhan, ả phế vật này chết cũng là giải thoát, nàng còn quan tâm ả như thế làm gì?”
Nếu như không phải Ngọc Nhan hô hào hắn cùng đến xem, hắn căn bản cũng không nguyện ý gặp ả phế vật mù lòa này.
Hắn đường đường là Thái tử đương triều lại có một vị hôn thê dạng này, không biết có bao nhiêu người vụиɠ ŧяộʍ chế nhạo sau lưng hắn.
Thật vất vả mới hủy bỏ được hôn ước, hắn cuối cùng cũng có thể không gặp lại ả phế vật này, không nghĩ tới nữ nhân này vậy mà nuốt vàng tự vận.
Đối với loại thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ, hắn chính là chán ghét nhất, nữ nhân này lại dùng chính thủ đoạn này để mong hắn hồi tâm chuyển ý?
Bách Lý Ngọc Nhan khắp mặt nở nụ cười mừng rỡ, tùy ý để Hiên Viên Hoàn trên người nàng làm xằng làm bậy, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ già mồm giả tạo.
“Thái tử điện hạ, Hồng Trang là muội muội của ta, ta làm sao có thể để muội ấy làm chuyện điên rồ như vậy?”
“Ngọc Nhan, nàng chính là thiện lương như vậy, ta thực sự là yêu nàng chết mất.”
Hiên Viên Hoàn nở nụ cười rạng rỡ, ngay trước mặt Bách Lý Hồng Trang hành động như thế ngược lại là một loại kɧoáı ©ảʍ khó nói được.
Bách Lý Ngọc Nhan trong lòng mừng thầm, một bên phối hợp với động tác của Hiên Viên Hoàn, lại vừa tiếp tục diễn thân phận của một tỷ tỷ tốt
“Thái tử điện hạ, người nói như vậy sẽ khiến Hồng Trang thương tâm.”
“Hà tất gì có nhiều cố kị như vậy!” Hiên Viên Hoàn khinh thường liếc mắt nhìn Bách Lý Hồng Trang, “nếu không phải Bách Lý Hồng Trang là đích tiểu thư tướng quân phủ, ta mới không cần cùng nàng ta định hôn ước, người ta thích chính là Ngọc Nhan nàng.”
Bách Lý Hồng Trang nhìn tiết mục bẩn thỉu diễn ra trước mắt, trong lòng cười lạnh không ngừng, Bách Lý Ngọc Nhan này đúng thật là Bạch Liên Hoa a!
Ngay trước mặt một người tự sát không thành, lại có thể không biết xấu hổ mà làm ra loại chuyện này, nhân phẩm của hai người này quả thật để cho người ta phải khâm phục mà tán dương.
Cũng may Bách Lý Hồng Trang thực sự đã chết, bằng không tận mắt nhìn thấy một màn này, chỉ sợ là sẽ không chịu được mà tức chết.
Bách Lý Hồng Trang đánh giá Hiên Viên Hoàn trước mặt, thật uổng cho Bách Lý Hồng Trang trước đây hâm mộ hắn như vậy.
Dưới cái nhìn của nàng, gia hỏa này căn bản chính là một bao cỏ háo sắc, khiến cho người ta trong đáy lòng phải buồn nôn!
Nếu không phải bây giờ cơ thể chưa khôi phục, nàng nhất định sẽ khiến cho đôi gian phu *** biết thế nào là lễ độ.
Hiên Viên Hoàn nở nụ cười xấu xa, ôm ngang Bách Lý Ngọc Nhan lên, một bên vừa ôm hôn vừa hướng Bách Lý Hồng Trang mà đi đến.
Rõ ràng, hắn muốn đến gần cho Bách Lý Hồng Trang có thể cảm thụ hết thảy !
Bách Lý Hồng Trang ánh mắt rõ ràng lướt qua tia châm chọc chán ghét, thuận tay cầm một viên châu lấy ra từ trâm hoa, kín đáo không dấu vết mà vứt xuống chân Hiên Viên Hoàn.
Phanh!
Hiên Viên Hoàn một cước giẫm lên viên châu, cả người bổ nhào về phía trước, Bách Lý Ngọc Nhan trong tay thì bị hắn nặng nề mà ném xuống đất.
“A!”
Bách Lý Ngọc Nhan hét thảm một tiếng, mặt nàng ta trực tiếp đυ.ng phải cạnh giường, máu mũi không ngừng chảy ra, khuôn mặt xinh đẹp cũng một mảnh tím xanh.
Hiên Viên Hoàn ngã theo tư thế cẩu thực phân, cả người ngã nhào xuống đất, còn đâu bộ dáng đắc ý trước đó.
“Tỷ tỷ, các người sao vậy?”
Bách Lý Hồng Trang trong lòng cười lạnh, thế nhưng thần sắc lại ra vẻ hốt hoảng, một mặt mờ mịt nhìn về phía trước.
Hiên Viên Hoàn vội vàng đứng lên, vẻ mặt hết sức khó xử, đưa tay đỡ Bách Lý Ngọc Nhan phía trước.
Nhưng mà, Hiên Viên Hoàn vừa bước một bước về phía trước, dưới chân lại trược, trực tiếp đâm thẳng về phía trước.