Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

Chương 32

Trong một căn phòng u ám màu đen, bốn bề vách tường màu xám, một nam nhân cao gầy suy yếu nằm trên bê tông ẩm ướt, y phục đều đã nhiễm bẩn, ánh mắt của hắn nhìn nam nhân nhỏ gầy ở phía trước, đồng tử màu đen lộ ra một tia kinh ngạc, hai lông mày hắn chau lại, miệng hơi nhếch lên, có chút hời hợt nói.

"Thụy Đường, ngươi đang đùa với ta có phải không?" Nam nhân hắn đang nói tới là Thụy Đường, còn hắn, không sai chính là người đã từng tổn thương con người yếu đuối kia, hắn tên Chính Kỳ.

Đôi mắt Thụy Đường không chút rung động, ngược lại càng lãnh đạm hờ hững, thân thể gầy gò chậm rãi đứng dậy, giơ ngón tay búng một tiếng, bên ngoài cửa lúc này đột nhiên xuất hiện hai vệ sĩ cao lớn đi vào, trên người diện một bộ vest màu đen lịch lãm, ngay cả kính mắt cũng màu đen, xung quanh tỏa ra khí chất u ám mù mịt, tư thế ngăn nắp đứng ở phía sau cậu.

"Trói hắn lại." Lạnh lùng bỏ lại một câu, Thụy Đường như vậy xoay người bỏ đi, mặc cho Chính Kỳ ở phía sau không ngừng quát lên.

"Thụy Đường! Ngươi đứng lại cho ta! Vì cái gì lại trói ta, ngươi không thể cùng ta nói chuyện rõ ràng được sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Hai vệ sĩ nhanh chóng đi tới giữ chặt cổ tay hắn, cho dù hắn từng học võ cũng không thể trụ lại sức lực của hai nam nhân cường tráng kia.

Cổ tay cổ chân đều bị trói bằng thiết liên lạnh lẽo, đáy mắt hắn hiện lên một tia thống khổ, hốc mắt tràn ngập nước mắt.

"Thụy Đường, có phải hay không, ngươi hận ta, cho nên mới nghĩ ra cách này trả thù ta?"

Cước bộ của cậu lập tức dừng lại, con ngươi vẫn không có chút lay động, dường như đối với những lời kia của hắn, so với trước đây đối với cậu hiện tại hoàn toàn không có cảm giác gì gọi là lưu luyến cả.

"Ngươi cho rằng ta hận ngươi?"

Ngữ điệu bình thản như vậy, không chút tức giận, cũng không thống khổ, khiến trái tim hắn co thắt một cách đau đớn, nhìn cậu từng bước thong thả đi tới, bàn tay thô gầy chạm lên gương mặt hắn.

"Ngươi biết không, ngươi còn không đủ tư cách để ta hận ngươi."

"Thụy Đường, ngươi đừng như vậy. Ta biết ngươi hận ta, ngươi yêu ta nên mới có thể sinh hận thù." Hắn biết quá khứ hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi với nam nhân này, hắn thậm chí còn nghĩ một ngày nào đó nam nhân này sẽ hận hắn, hắn chấp nhận, bất luận thế nào hắn cũng cam nguyện , chỉ cần nam nhân này vẫn còn yêu hắn, như vậy cái gì hắn cũng cắn răng chịu đựng.

Giữa căn phòng yên tĩnh u tối, đột nhiên bật lên một tiếng cười lớn. Trên mặt Chính Kỳ sửng sốt, nhìn thấy nam nhân kia điên cuồng mà cười, tiếng cười rất to, to đến mức không thể khống chế được, mà khi hắn nghe thấy tiếng cười đó, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót. Đừng, ngươi đừng cười nữa, cầu xin ngươi, đó là những gì hắn đang nghĩ trong đầu.

"Ngươi nói, ta yêu ngươi? Chính Kỳ, tình yêu đó chỉ là 7 năm trước, hiện tại, chỉ cần nhìn thấy ngươi, cũng đủ làm cho ta cảm thấy kinh tởm." Từng câu từng chữ, hắn có thể thấy rõ nước mắt bi thương rơi trên gương mặt xấu xí của nam nhân, tâm đau đến không thể hô hấp, hắn vươn tay, muốn chạm lên gương mặt hao gầy kia, muốn gạt đi những giọt nước mắt của hắn.

"Đừng chạm vào ta!" Không ngờ cậu lại đột ngột giận dữ quát lên, tròng mắt đỏ ngầu hung hăng trừng vào hắn, lòng hắn lạnh lẽo, cắn môi buông hai tay bỏ xuống.

Cậu nhanh chóng lau nước mắt, miệng câu lên một nụ cười gượng gạo.

"Đúng rồi, ngươi còn nhớ đêm đầu tiên ngươi mua ta không?"

Hắn sửng sốt ngẩng đầu, cơ thể phát run, đêm đầu tiên, chính là đêm hắn đã hành hạ cậu chết đi sống lại, hắn tuyệt đối không quên, và đương nhiên, so với hắn, người nhớ rõ nhất vẫn luôn là cậu.

"Ta còn nhớ rất rõ cú tát của ngươi dành cho ta. Ta hỏi ngươi, khi đó vì cái gì lại đánh ta?"

Hắn chưa từng nghe qua loại ngữ khí vừa dò xét mà căm phẫn của cậu nên lập tức ngẩn người, cũng có thống khổ.

"Thực xin lỗi."

"Nói." Mà nam nhân kia lại không hề để tâm đến lời xin lỗi của mình, hắn đau thương rơi lệ, cúi đầu thừa nhận.

"Là tâm trạng ta không tốt, ta nghĩ muốn trút giận lên ngươi. Thụy Đường, thực xin lỗi."

"A~. Nguyên lai là như vậy." Thanh âm đột nhiên thay đổi một cách trào phúng, làm trái tim hắn càng đau như cắt.

Ngay lúc này, người kia bất chợt lâm vào trầm tĩnh, hắn không nhịn được ngẩng đầu, cái cảm giác yên lặng lạnh lẽo khiến hắn thực sự sợ hãi, nhưng không ngờ một giây sau đó, một cái tát đã lập tức giáng xuống, lưu lại trên mặt hắn một vết máu tanh nồng.

"A, ta thật sơ ý, là ta muốn trút giận lên ngươi."

Một giây đó, nhịp tim của hắn cơ hồ đã ngừng đập, tâm như rơi xuống vực sâu, hắn nhắm nghiền hai mắt, mặc cho nước mắt rơi xuống, đúng, đây là những gì hắn phải hứng trả, không việc gì phải tìm hiểu lý do, nhưng là, vì cái gì lại đau như vậy.

"Ngươi khóc cái gì? Ngươi có thể khóc sao, còn ta, còn ta thì không được khóc sao!" Tiếng gào thét bi thương vang lên bên tai, hắn hiện tại không dám đối mặt với cậu, hắn xấu hổ, hắn hối hận, bảy năm trước chỉ vì nước mắt của cậu mà đánh cậu, hắn nghĩ nước mắt của cậu chính là đáng khinh bỉ, vô cùng chán ghét.

"Chính Kỳ, con người của ngươi thật kinh tởm. Ngươi nói đúng, là ta ngu ngốc, là ta đần độn, đầu óc ngu si, cho nên mới si tình một tên khốn nạn như ngươi." Nhớ đến thời gian trước đây, chính mình vì hắn có thể cam chịu mọi thứ, mặc kệ những câu nhục mạ không chút lưu tình, cậu cho rằng có thể bỏ ngoài tai là tốt rồi, hiện tại cậu đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhớ đến khoảng thời bảy năm trước, chính mình vẫn không thể ngăn được bao nhiêu cái thống khổ trong lòng, nước mắt cũng không tự chủ rơi xuống.

"Thụy Đường, ta biết hiện tại cho dù có xin lỗi ngươi cũng không thể tha thứ cho ta. Quá khứ đều là ta sai, đều là ta vô tình, ta không quan tâm đến cảm nhận của ngươi, còn vung lời nhục mạ ngươi. Cho ta một cơ hội, ta sẽ bù đắp cho ngươi, Thụy Đường."

"Cơ hội? Ngươi đã bao giờ cho ta cơ hội chưa? Vì cái gì ta phải đáp ứng ngươi?

Nghe đến những lời cay đắng kia, hắn đau khổ ôm lấy đầu, thực sự muốn gϊếŧ chết chính mình trong quá khứ, muốn đem con người lãnh khốc vô tình đánh cho nhừ tử. Hắn vừa tức vừa mệt mỏi, tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay đều là do hắn tự tay tạo ra, là hắn xứng đáng.

"Dù sao ta cũng muốn cảm ơn ngươi, nhờ ngươi mà ta tỉnh ngộ ra một chút, đáng tiếc, chỉ là hơi muộn."

Nam nhân vừa rời đi, căn phòng lại trở về không gian màu tối, không chút ánh sáng, không chút ấm áp, lạnh lẽo vô cùng, mà hắn lại bất lực tựa trên bức tường màu xám, con ngươi nhìn thẳng không tiêu cự.

Thụy Đường, Thụy Đường của ta, hắn đã thay đổi nhiều như vậy, thay đổi một cách đột ngột, khiến ta còn ngỡ rằng chính mình đang ở trong mộng, ta cho rằng hắn sẽ hận ta, nhưng là, hắn không hận, là ta không xứng đáng để hắn hận, mà ta phải hứng chịu mọi tủi nhục mà hắn đã phải trải qua. Cái tát của hắn, rất đau, nhưng so với tâm ta càng đau hơn.

Cho dù hiện tại chỉ là khởi đầu, nhưng ta có thể hiểu được, những gì mà hắn từng cam chịu trong quá khứ, nguyên lai thống khổ như vậy, lạc lõng như vậy, nếu như là hắn, ta cũng sẽ hận chính mình, nhưng đó chỉ là nếu như.

Được rồi, Thụy Đường, ngươi cho dù không hận ta, có thể tìm mọi cách trả thù ta, ta sẽ sẵn sàng hứng chịu, có làm một con chó ta cũng sẽ chấp nhận, chỉ cần ngươi còn nghĩ đến ta, còn nghĩ đến một tên khốn nạn như ta, chỉ cần ta vẫn còn một chút chỗ đứng trong tim ngươi, ta vẫn hạnh phúc.

Ta sẽ chờ, chờ ngươi tới tìm ta, dùng mọi cách hành hạ ta, ta đã sẵn sàng, Thụy Đường.

Hoàn chương 32