[Kuroko No Basket] Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 2: Quá khứ của Thế Hệ Kì Tích (1)

"Kuroko, cậu xem pha bắt bóng lật bảng này của tớ thế nào?"

"...Tốt."

"Daiga! Cậu thôi ăn vặt ngay đi có được không!"

"Oa oa, Bính! Xem tạp chí người lớn là không tốt!"

"Tetsai, chạy vòng quanh sân mười vòng."

"Này! Mottomo không thể ức hϊếp người quá đáng nhé!"

"Gấp đôi."

"Á á á á---"

"Im miệng!"

Một tiếng quát nhẹ vang lên, cả căn phòng đang lao nhao liền im bặt. Thiếu nữ mặc bộ đồ thể thao lười biếng bước ra từ trong góc khuất, vừa đi vừa ngáp, thần sắc tràn đầy bất mãn:

"Các cậu nói ít đi cho tôi nhờ được không? Tetsai, còn không mau chạy?"

"..."

Tetsai vốn đang nhao nhao không nói hai lời lao ra ngoài cửa chạy mất hút.

Kazuha bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, nhìn mọi người nói:

"Bắt đầu luyện tập."

"Người qua đường Giáp, cậu nên tập trung vào kĩ năng hơn là nhảy tới nhảy lui!"

"Ất, cậu là một tuyển thủ ném bóng tài năng, tớ nghĩ những cú ném bóng ba điểm sẽ rất thích hợp với cậu."

"Bính, còn nhớ kĩ năng tớ đã dạy cậu chứ?"

"Tetsu-chan, kĩ năng vô hình mà tớ đã dạy cậu...Cậu không những nên học nó nhuần nhuyễn mà còn phải học ném bóng nữa."

Quả bóng rổ lại một lần nữa bay nhảy trên không trung. Mặt trời dần xuống núi, căn phòng kia cũng dần trở lại với vẻ yên tĩnh của nó.

"Kazuha, trở về thôi. Muộn rồi."

Kuroko lại gần chỗ Kazuha đang ngủ, lay lay cô dậy. Cô miễn cưỡng mở mắt, liếc nhanh cậu rồi nói:

"Cậu về nhà trước đi. Lát nữa tớ có hẹn rồi."

"Với bạn nam sao?"

Sắc mặt Kuroko vẫn như thường, điềm điềm hỏi. Cô ngạc nhiên, giật mình:

"Sao cậu biết?"

"...Tớ về đây."

"Um, về cẩn thận nhé!"

Kuroko đi ra ngoài câu lạc bộ, tay cầm lấy cánh cửa chần chờ không đóng lại. Cho đến khi cô gái đang say ngủ kia khẽ cựa quậy thân mình, cậu mới trở về.

"Tetsuya, Kazuha vẫn chưa về sao?"

"Dạ, cô ấy còn đang tập luyện."

"Haizz, con bé thật là. Mười ba tuổi rồi chứ đâu phải ít gì nữa..."

Kuroko cúi đầu đi lên phòng, từ trong gương phản chiếu lại khuôn mặt vô thần thanh tú. Cậu khẽ nhíu mày, rồi rất nhanh lại giãn ra.

Cậu...mờ nhạt đến thế sao?

***

Trước cửa câu lạc bộ, một thiếu niên cao lớn đứng tại đó. Cậu ta có một mái tóc tím dài đến vai, bộ đồng phục trên người vẫn chưa cởi ra. Mồ hôi lăn dài trên trán, có lẽ cậu ta đã đến đây một cách vội vàng.

"Kazuchin."

Còn là cậu nhóc Murasakibara Atsushi chọc chọc ngón tay vào má cô, ý đồ chọc cô dậy. Nửa ngày sau, rốt cuộc nhịn không được cậu ấn xuống đầu cô một cú ấn thật mạnh.

"A!" Cô ăn đau tỉnh dậy, ai oán liếc nhìn Murasakibara: "Cậu thật là. Luôn dùng cách này để đánh thức tớ!"

"Xuy, không dùng cách này còn có cách nào khác để gọi cậu dậy sao, Lợn-chan?"

"Nà, nà ní?! Atsu-chan, Atsu-chan là đồ ngốc!"

Bóng tối dần bao trùm không gian thành phố Tokyo nhộn nhịp. Ánh đèn làm in bóng hai người xuống đường, tạo thành từng vệt đen dài.

Trong một góc nhỏ, một quả bóng rổ lăn xuống dưới đất. Thiếu niên có làn da nâu nhìn chăm chú phương hướng hai người rời đi, nhặt bóng lên rồi nhịn không được đạp đổ thùng rác bên cạnh:

"Chết tiệt!"

...

"Ăn cái này ngon hơn nhỉ Atsu-chan!"

"Không, món bánh kem dâu này ngon hơn."

"A! Đây là bánh sweetfruit mới ra!"

"..."

Hai người ở trong chợ điên cuồng mua đồ ăn, cuối cùng đợi đến khi không cầm được nữa mới dừng tay. Murasakibara nhìn đống đồ ăn trên tay mình, lại nhìn chiếc bánh cắn dở trên miệng Kazuha, đôi mắt tím tránh qua một tia sáng.

Thấy cậu dừng lại, cô cũng dừng lại dùng ánh mắt hỏi cậu ta muốn làm gì. Còn chưa đến hai giây, Murasakibara đã cúi đầu, tại miếng bánh trên miệng Kazuha cắn một cái. Từ khoảng cách đó nhìn ra, một xentimet nữa là hai người đã môi chạm môi rồi.

"?!"

Kinh hãi qua đi, cô nuốt hết miếng bánh còn sót lại, nổi đoá:

"Atsu-chan!!!"

Đối lập với vẻ tức giận của cô, Murasakibara lại nở nụ cười. Cậu ta liếʍ liếʍ môi, nói:

"Hết cách. Tớ không lấy bánh được. Nếu không tớ cho cậu trả thù?"

"...Để tớ yên." Cô nhìn bóng lưng cậu ta, khẽ bĩu môi. Cuối cùng cô vứt chuyện kia ra sau đầu, cười sung sướиɠ: "Dáng người cậu thật tốt! Cậu khôngđịnh chơi bóng rổ sao?"

"Bóng rổ? Không thèm."

"Cậu nghĩ kĩ đi, đây là một cơ hội đó! Nếu là cậu thì chắc chắn tiền đồ vô lượng!"

"Nhàm chán, thà ở nhà ngủ còn hơn."

"Haizzzz...Đúng là không hiểu nổi suy nghĩ của trạch nam như cậu nữa."

"Cậu thích bóng rổ thế sao?"

"Tất nhiên! Đây là nguồn sống của tớ đấy! Tớ quyết định, nếu sau này có bạn trai, nhất định tớ sẽ hẹn hò với người đạt giải trong giải Mùa Đông!"

"Thật khó tin. Nhưng vì sao lại là giải Mùa Đông mà không phải giải Mùa Hè?"

"Bởi vì tớ sinh ra vào mùa đông!"

"Ngu xuẩn."

Murasakibara phỉ nhổ. Cô phồng má, có cần phỉ báng thế không? Đây là một ước mơ rất đáng hướng tới mà!

"A, tới đây rồi, cậu về nhé!"

"Ừm...Cậu về đi."

Murasakibara lười biếng đáp lại, khuôn mặt vẫn luôn là kiểu thiếu ngủ mấy đếm, rũ rượi lại lười biếng.

Đến khi bóng dáng cậu ta khuất hẳn. Kazuha mới đi vào trong ngõ, trở về nhà. Đúng lúc này, một bóng dáng chạy chắn trước mặt cô, còn chưa kịp nhận ra người đó là ai đã bị quát cho một tràng:

"Kazuha! Cậu đi đâu vậy! Không ở lại chơi bóng với tớ sao! Cậu làm tớ đợi rất lâu rồi đó!!"

"....Ặc, là Dai-chan à." Cô gãi gãi đầu: "Nhưng tớ hẹn cậu chiều mai mà, đúng không?"

"...." Aomine câm nín. Cậu ta có thể nói là do mình quá phấn khích muốn chiến thắng Kazuha nhưng lại nhìn thấy người ta cùng nam sinh đi ước hội, thấy cái màn làm cho người căm phẫn kia không? Nhưng mà....

"Kazuha, cậu nói thật hả?"

Kazuha ngáp một cái:

"Nói gì?"

"Chính là cùng người đạt giải Mùa Đông hẹn hò đó."

"À, tất nhiên là thật rồi." Cô lại nhét vào miệng vài miếng bim bim: "Sao thế?"

"Tớ..." Aomine ngập ngừng, khuôn mặt đỏ lên nhưng do làn da nên cô chưa nhận thấy: "Tớ nhất định sẽ đạt giải!"

"Cậu á?" Cô không nghĩ nhiều, chỉ là lườm cho cậu ta một cái: "Với trình độ cậu, đừng mơ tưởng. Cậu đã đánh thắng được tớ chưa?"

"Hiện-hiện tại thì chưa..."

"Hừ hừ, dù là mấy năm nữa cũng đừng hòng."

"..." Aomine xụ mặt. Nhưng mà khi nhìn vẻ mặt ngái ngủ của cô gái, cậu ta cười rộ lên:

"Tớ sẽ mạnh hơn cậu."