Chương 57
Đó là một ký túc xá bình thường dành cho bốn người, chật chội, chăn bông trên giường lăn lộn xộn, bụi bặm khắp nơi.
Thường Như đứng ở giữa phòng, ma nữ tóc dài bồng bềnh trên đỉnh đầu, mái tóc đen như có sức sống, trượt trên trần nhà, khi ma đầu trong trang phục người hầu xuất hiện, cô không đợi nữa. đối với nàng ra lệnh, tóc dài ma nữ trực tiếp bóp nát bên kia.
Ngay sau đó, từng đám ma lao vào như thủy triều.
Kiến gϊếŧ voi, ma nữ tóc dài dù mạnh đến đâu nhưng dưới sự vây hãm của mọi ma quỷ, một mình nàng cũng khó mà chống đỡ được, nàng đã sớm bị cắn gần hết cơ thể, tóc cũng ngắn đi rất nhiều. , và cơ thể cô ấy yếu đi rất nhiều.
Thuong Như không hiểu tình hình, cô đảo mắt, lướt qua nhóm Quý Nhiên đang đi theo nhóm ma. Khuôn mặt đột nhiên tràn đầy kinh ngạc ... Tại sao nhóm ma quỷ của biệt thự lại không tấn công bọn họ?
Muốn đi đến đó?
Nhưng danh tính dường như đã được phát hiện?
Khi ngôi biệt thự bị rung chuyển trước đó, Thường Như là người đầu tiên nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, đặc biệt là khi Hà Ngọc Sâm xuất hiện, hồn ma vô song khiến cô thậm chí không thể phản kháng Và lặng lẽ chuồn đi.
Thường Như không phải là Thường Như.
Nàng vốn là hồn ma ngàn tuổi, nữ ma tóc dài là cung nữ của nàng khi nàng còn sống, sau khi chết bất đắc kỳ tử thì được chôn trong hang cùng với nàng, dù có biến thành ma thì bên kia vẫn là người hầu của cô ấy và tuân theo mệnh lệnh của cô ấy.
Cơ thể này tốt và tràn đầy năng lượng.
Nhược điểm duy nhất là nó cần được bổ sung sức mạnh ma quái để có thể duy trì sự xuất hiện của một người sống. Nó chỉ xảy ra như vậy rằng biệt thự này đầy ma.
Ăn hết thứ này, một nửa ma quái cấp thấp có thể duy trì năng lượng trong một ngày.
Không phải cô không muốn ăn tươi nuốt sống mà là căn biệt thự bị ma lực của Hà Ngọc Sâm bao vây hoàn toàn, cô sợ làm mất lòng đối phương nên chỉ dám ăn một nửa.
Trong biệt thự, He Yusen chắc chắn là người có sức mạnh ma quái nhất.
Thường Như không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ gã, là một lệ quỷ , từ khi cô ta bước vào biệt thự, những gì cô nhìn thấy khác với Quý An cô ả hiểu rõ rằng biệt thự đã biến mất từ
lâu.
Ngoại trừ Hà Ngọc Sâm đó là các thành viên khác của gia đình Hà.
Còn Quý An thì ... rất lạ, cậu ấy có một năng lượng rất mạnh ... tương tự như một con ma, và đã quấn chặt lấy cậu ấy, sau một ngày kiểm tra, Chang Ru nhận thấy Quý An không sử dụng nó. Sau đó cô nghĩ cẩn thận, cố gắng nuốt chửng cậu ta.
Thật đáng tiếc khi con thuyền bị lật trong rãnh nước, ma nữ tóc dài lần đầu tiên bị mắc kẹt bởi thứ màu xanh tuyệt đối, sau đó bị Hà Ngọc Ninh làm cho sợ hãi và hoảng sợ chạy ra ngoài.
Và bây giờ...
Thường Như quét qua đám ma với đôi mắt đỏ hoe, nhìn nhóm đồng đội và ngập ngừng kêu cứu ... Nhìn thấy người bên kia không động tĩnh gì, lòng cô chùng xuống nặng nề. Chắc hẳn họ đã biết.
Ả sẽ bị nuốt chửng như thế này?
Không được !
Thường Như nghiến răng, chạy tới, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù các ngươi không cứu ta, nàng thì sao? Nàng là bạn của ngươi, đúng không?"
Ba người: "..." Quên đi, mặc kệ.
Tình bạn trong game không dễ vỡ như một tờ giấy.
“Chỉ cần ngươi hứa cứu ta, ta liền rời đi thân thể của nàng.” Thường Như nhi ánh mắt nhìn chằm chằm Vu Nhâdt Chu, nam nhân này chính là bạn lữ của thân thể này, hắn rất có thể sẽ cứu.
Tuy nhiên--
Vu Nhất Chu nhìn thẳng vào đồng đội của mình: "Các người muốn cứu sao?"
Quý Nhiên ngập ngừng.
Tống Trường Khêlà người tỉnh táo nhất trong ba người: "Muốn cứu cũng không được. Người duy nhất có thể thao túng đám ma trong biệt thự chính là anh rể của cậu" đùa chút thôi.
Qúy Nhiên: "..."
Họ do dự ở đây, và Quý An, người chạy đến đây cùng lúc với họ, mang theo Hà Ngọc Sâm và Hà Ngọc Ninh và cuối cùng đi đến. Quý An đã nhìn thấy Quý Nhiên ngay từ cái nhìn đầu tiên, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy không sao.
"Làm sao? Có bị thương không?"
" Ca, thật tốt khi anh không sao."
Quý Nhiên trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, như một đứa trẻ, vui vẻ chạy tới, muốn ôm Quý An một cái ôm động viên, nhưng vừa bước tới, tay chưa kịp chạm vào vai anh trai đã bị một ngón tay lạnh lẽo chặn lại. .
Những ngón tay trắng như tuyết của Hà Ngọc Ninh chọc vào lòng bàn tay, và giữa chúng chỉ có rất nhiều tiếp xúc.
Nhưng dù vậy, người đàn ông vẫn tỏ ra khó chịu phản kháng, ghê tởm không thể nói thành lời.
Quý Nhiên: "..."
Không hiểu vì sao, tui luôn cảm thấy nếu tui không phải em trai của Quý An, người đàn ông này có thể thẳng tay ném tui ra ngoài.
Sau khi nuốt nước bọt, em trai Quý người bị sốc vì sự "cưỡng bức" của boss, rùng mình, liếc nhìn Hà Ngọc Ninh, rồi nhìn Hà Ngọc Sâm, và cẩn thận hỏi: "Anh ơi, đây là ..."
Không phải là Boss Hà Ngọc Sâm sao?
Tình huống này ... làm sao lại có chút giống ... Nɠɵạı ŧìиɧ?
Không không không! Quý Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, sợ hãi vì chính mình bổ não gian tình ngoài đời, nhiều nhất là hai người phối hợp ăn ý một bữa, nhưng lừa BOSS trong game ... Tức là không sống được thì có thể " không chết.
Biểu cảm của Quý Nhiên thay đổi rất nhiều, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể nhận ra cậu trai trẻ này đang nghĩ gì.
Quy An không thể phàn nàn, và chuyển sự chú ý của mình sang Thường Như. So với vẻ ngoài xinh đẹp ngọt ngào trước đây, Thường Như hiện cơ thể chi chít những vết ma quái, đặc biệt là vai, miệng đỏ mọng với ngón tay rộng, máu không ngừng chảy xuống.
C Thường Như đang canh giác Hà Ngọc Sâm và Hà Ngọc Ninh như kẻ thù, và giọng cô ả khàn khàn: "... buông tôi ra, rời khỏi đây, tôi sẽ không bao giờ quay lại."
"Muộn."
Hà Ngọc Ninh mở tay muốn bóp chết cô, nhưng bị Quyd An ngăn lại. Người thanh niên bước tới và nói: "Cô không phải là Thường Như, cô là hồn ma trong ngôi mộ phải không?"
Thuong Như không gật đầu hay lắc đầu, là đồng ý.
Lời nói của Quý An vốn dĩ tạc một chút, nhưng không ngờ nó lại tạc ra luôn, một vẻ vui mừng thoáng qua trên khuôn mặt : "... Cô tên gì?"
Hà Ngọc Sâm khó hiểu: "Em hỏi làm gì?"
"Tò mò…"
"Ngươi muốn biết tên của ta ..." Thường Như Nhiên lúc đầu còn có chút hụt hẫng, sau đó nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn, "Thì ra là vậy, các ngươi tới đây tìm ta ... Đúng không?"
Cô đã theo dõi họ những ngày này, và đôi khi không thể hiểu được lời họ nói.
Chỉ cần biết những gì họ đang tìm kiếm.
Không ngờ, hóa ra là đi tìm cô. Bây giờ cô ả đang bị bao vây , mặc dù " Thường Như" là một con ma và đầy ác ý, nó không có nghĩa là cô ấy là một kẻ ngốc, và cô ta ngay lập tức hiểu rằng đây là một thủ đoạn tốt.
"Để ta đi, và ta sẽ cho ngườ biết tên của ta."
"Ngươi cho rằng hiện tại có lựa chọn sao? Chỉ cần ta nói một lời, ngươi liền sẽ bị xé nát..."
Qúy An mặt kiên định như một con chó già, trong lòng thì hoảng sợ.
Nhưng rốt cuộc không có lối thoát, Thường Như đã bám theo họ suốt ba ngày qua.
"Đưa ta ra khỏi biệt thự, ra tới cổng, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"..." Quý An vừa mở miệng định từ chối, đảo mắt nhưng lại nghĩ đến chuyện khác. Cho tới nay, cốt truyện của thế giới này vẫn chưa mở khóa nhiệm vụ phụ. Theo bản chất của hệ thống, rất có thể Đó là để họ trốn khỏi biệt thự sau khi nhiệm vụ chính hoàn thành.
Đến đó cùng ma nữ, không mở khóa nhiệm vụ phụ thì uổng, mở khóa thì… kiếm đâu ra đấy.
"Hảo."
"không được."
"không được."
Ba giọng nói đồng thời vang lên, Hà Ngọc Sâm và Hà Ngọc Ninh mặt lạnh lùng, mày đầy tức giận nửa người, canh giữ Quý An vững vàng phía sau, nhìn trước mắt ma nữ, giống như nhìn kẻ thù đoạt vợ.
Ma nữ rùng mình, không biết mình đã xúc phạm người ta như thế nào.
“Không phải tên đó sao?” Hà Ngọc Ninh tiến lên hai bước, áp lực mạnh mẽ khiến ma nữ không thể động đậy, bàn tay trở thành hư không, trực tiếp nhét vào đầu Thường Như dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Giống như khuấy sữa, sau khi xoay người vài vòng, ma nữ đang cúi người đột ngột bị kéo ra ngoài.
"Cái gì!!!!"
Thường Như hét lên một tiếng chói tai, chân yếu ớt, nằm trên mặt đất co giật dữ dội, máu loang lổ nửa người, càng làm cho dáng vẻ thương tâm.
Một lúc sau, cô mở mắt ra, đôi mắt trong veo, mím môi: "Tôi, tôi biết ... tên cô ấy."
Giọng của cô gái nhỏ và yếu ớt, như thể cô ấy sẽ chết trong một giây tiếp theo. Sự thật thì ... cô ấy thật sự sắp chết, thân thể bị ma ký sinh, linh hồn yếu ớt, sau đó bị một đám ma tấn công, mất máu quá nhiều, không trụ được lâu.
Thường Như cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn ma nữ, khó khăn duỗi ngón giữa ra: "... Chết tiệt! Thật là một đám người, các ngươi đang chiếm hữu một cô gái nhỏ của ta, một quả hồng hái mềm khinh thường ngươi." "
Ma nữ: "..."
Toi là người duy nhất cùng giới, tôi phải làm gì với cô ấy?
Nhưng ... ma nữ nhìn QuýAn với vẻ ghen tị và căm hận, nếu biết rằng làn da của người này có thể dụ được chủ nhân của biệt thự, cô nhất định sẽ chọn cậu ta.
Ma nữ mặc chiếc váy cưới màu đỏ giống thời cổ đại, nửa khuôn mặt bên trái vẫn xinh xắn nhưng nửa khuôn mặt còn lại đầy những vết sẹo gớm ghiếc ... Có vẻ như bị thiêu cháy hết rồi. nổi đầy da gà, khổ sở vô cùng.
Lúc nàng còn sống, phòng tân hôn gặp phải thủy dịch, trước khi thiêu chết nàng bị vật trang trí rơi xuống gϊếŧ chết.
Quý Nhiên và vài người đã sững sờ từ lâu.
Họ gần như tuyệt vọng và đành chấp nhận rằng nhiệm vụ này không thể hoàn thành, ai biết rằng con đường ngoằn ngoèo sẽ khiến ma nữ bị kéo ra ngoài đột ngột. . Nhiệm vụ của họ đã được hoàn thành.! ! !
Quy Nhiên xoa xoa móng vuốt nhỏ, hào hứng tiến lại gần: "Tỷ tỷ ơi, tỷ tên gì ạ!"
Thuong Như phun ra một ngụm máu và nói với vẻ khó khăn, "... Từ Hiểu Tuệ..." Sau khi nói với đồng đội, cô trút hơi thở cuối cùng để điền tên mình vào hệ thống và xem "nhiệm vụ chính. hoàn thành ". Nói xong, yên tâm nhắm mắt lại.
Sau khi chịu đựng nhiều như vậy, nếu cô vẫn không thành công, cô nhất định sẽ tức giận chết mất.
“Nếu cô biết tên thì cô ấy thật vô dụng.” Hà Ngọc Sâm liếc nhìn Quý An, sau khi nhận được cái gật đầu của đối phương, hắn ném thẳng cô ả vào đám ma, để cô ta bị người kia nuốt chửng vào nuôi dưỡng.
Quy An liếʍ môi và viết tên .
[Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ chính đã hoàn thành. 】
[Nhiệm vụ phụ mở ra: Thoát khỏi biệt thự. 】
Quy An: "..." Ôi! Trò chơi gà cay, cậu đã nhìn thấy cái nết của nó rồi.
( Gà cay= rác rưởi)
"Anh ..." Quý Nhiên ngập ngừng nhìn sang, suy nghĩ xem có nên nhận nhiệm vụ không.
Quy An sờ lên chiếc vòng tay quỷ trên cổ tay, nghiến răng nghiến lợi gật đầu nhận lời!
Tác giả có chuyện muốn nói: Cavill: Cuối cùng cũng đến lượt ta! ! !
Quy An: ...
Cảnh báo tu la tràng ở phía trước!!!! (・∀・)(・∀・)(・∀・)