Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ

Chương 24: Khen thưởng

Nhìn thấy bộ dạng đắc ý vênh váo của Liên Oái Thành, Tu Đình Vân nhịn không được nhắc nhở nói: “Anh kiềm chế một chút, nếu không phải anh cố ý lột quần áo của anh ta, sẽ đến nỗi anh ta trừng anh sao?”

Lúc trước bọn họ lột quần áo đều có chỗ hữu dụng, kết quả đến lượt Liên Oái Thành, cố ý lột quần áo của huynh đệ cho anh ta họa tạo hình, khó trách Trâu học trưởng nằm trên mặt đất còn có thể ngoan cường như vậy mà trừng lớn mắt!

Sáu cá nhân đứng tại chỗ gian ác mà nói nói cười cười, cuối cùng cũng đợi được xe của tổ hậu cần, người nối tiếp nhau bước xuống trực tiếp cho bọn họ một ngón tay cái, tán thưởng không thôi: “Các ngươi cũng quá lợi hại, cư nhiên còn có thể chơi như vậy!”

Trong lúc bọn họ theo dõi quá trình, mọi người đều cảm thấy buồn cười, cuối cùng trực tiếp cười ra tiếng, ngay cả Hùng Bá cũng nằm nghiêng trên ghế, điên cuồng vỗ vào tay vịn.

Liên Oái Thành được khen lập tức hăng hái, bắt đầu nhiệt tình bắt chuyện với đối phương, mặt khác mấy người đi theo ở phía sau, lục tục lên xe trở về căn cứ huấn luyện.

Chờ đến khi bọn họ đến cổng lễ đường của căn cứ, Hà Chiếu đang đứng ở cửa, vui sướиɠ mà chạy về phía bọn họ: “Các ngươi cuối cùng tới! Tôi đã đợi được mười phút!”

Liên Oái Thành rất hiểu, ôm lấy bả vai Hà Chiếu: “Học trưởng, không dám đi vào có phải hay không, sợ bị đánh hội đồng?”

Hà Chiếu cho anh ánh mắt hiểu rõ mà, “Cho nên phải chờ các ngươi ở đây!”

“Đi, làm việc đến nơi đến chốn, chúng tôi mang anh đi vào.” Hai người thích gây ầm ĩ vai sát vai cùng nhau đi nhanh vào đến lễ đường.

Đi vài bước vô cùng đơn giản, nhưng mang lại cho hai người họ phong thái của giáo phụ*.

*Giáo phụ là những tác gia và nhà thần học Kitô giáo thời sơ khởi có ảnh hưởng sâu rộng, đã thiết lập nền tảng trí thức và giáo lý của Kitô giáo.

Tiêu Dương ở phía sau khịt mũi: “Hiện tại chúng ta thoạt nhìn giống với bảo tiêu tuỳ tùng…”

Nghe thấy tiếng bước chân, người trong đại đường sôi nổi quay đầu lại, có nghiến răng nghiến lợi, có vui cười chơi đùa, còn có ôm ngực xem kịch vui.

Hà Chiếu cùng Liên Oái Thành được như ý nguyện trở thành tiêu điểm của lễ đường.

“Hì hì! Mọi người trở về khá sớm!” Hà Chiếu một bên phất tay, một bên tràn đầy tươi cười.

Đồng đội cùng tổ với Hà Chiếu một lời khó nói hết tiến lên gõ vào anh: “Tôi đến bây giờ cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, tôi nên cao hứng cầm điểm thắng của đoàn thể, hay là trước tiên nên thống khổ khi trở về sẽ bị những người khác chiếu cố một phen?”

“Ha ha ha, các cậu bởi vì tôi, mà bị những người khác quan tâm trước tiên? Ha ha ha ha!” Hà Chiếu không tim không phổi mà né tránh nắm tay của đồng đội, còn không quên cười nhạo bọn họ.

Không đợi quần chúng các bạn học cảm xúc xúc động phẫn nộ xông lên đánh hội đồng Hà Chiếu, Hùng Bá Bá và một hàng lãnh đạo động tác nhất trí mà xuất hiện tại lễ đường.

Các học sinh còn đùa giỡn sôi nổi dựa theo con số của từng đội dò chỗ ngồi, lễ đường chậm rãi an tĩnh lại.

Sau khi các giáo viên ngồi xuống. Hùng Bá lão hổ trừng mắt quét nhìn một vòng, lạnh lùng nói: “Lần diễn tập này, rất thất vọng!” Ông tạm dừng liếc xuống dưới, nhìn chung quanh toàn bộ hội trường.

Đề tài đột nhiên im bặt, khiến cho hiện trường im như ve sầu mùa đông. Các học sinh ngẩng đầu ưỡn ngực, rất sợ trường hợp bị đơn độc điểm danh phê bình.

“Chỉ là một tên gián điệp mà thôi, các ngươi đã bị chơi đến xoay vòng? Năm ba năm tư các ngươi chưa từng học qua hoạt động khóa gián điệp sao?” Hùng giáo đứng dậy, đối dưới đài không có khác biệt công kích một phen, chờ sau khi mắng đủ mới nhẹ nhàng ném xuống một câu: “Bắt đầu tổng kết kết quả diễn tập đi!”

Giáo viên chủ trì trao giải lập tức tiếp lời thì thào nói, đầu tiên là hòa hoãn một chút không khí, mới từ từ bắt đầu thông báo kết quả: “Đầu tiên, trong nhiệm vụ hộ tống, trong chín đội ngũ, chỉ có hai đội ngũ hoàn thành nhiệm vụ hộ tống, bọn họ sẽ nhận được điểm thưởng là năm điểm khi hoàn thành nhiệm vụ cơ bản. Trong đó, đội hộ tống may mắn còn tồn tại toàn bộ thành viên được hưởng thêm năm điểm khen thưởng!”

Màn hình thực tế ảo trong lễ đường liệt kê ra đầy đủ ảnh chụp đội viên của hai đội ngũ. Tu Đình Vân nhìn các đội viên, ở một góc, sáu người đang lúng túng nở nụ cười trên môi.

“Tiếp theo, công bố người thi đấu đơn tốt nhất của lần diễn tập này, giải thưởng bày sẽ đạt được thêm thập phần nhiều điểm!” Nói rồi, dừng lại chú ý đến một vài ứng cử viên có cơ hội chiến thắng.

Liên Oái Thành nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu học đệ, không phải là cậu đi, sẽ khiến các học trưởng đánh chết…” Như vậy tính xuống dưới, một lần liền được cộng hai mươi điểm, những người khác trực tiếp từ bỏ cạnh tranh.

Tu Đình Vân lắc đầu, hắn suy đoán có lẻ không phải là hắn.

“Người đơn tốt nhất! Chúc mừng bạn học Hà Chiếu!”

Hà Chiếu vừa mới bắt đầu cũng chưa dám tin tưởng, anh chỉ dùng một trăm điểm kỹ thuật diễn xuất làm một điệp trong điệp mà thôi, sao có thể trực tiếp trở thành người đơn tốt nhất?

Chờ đến khi đồng đội bên cạnh lại đẩy đẩy anh, mới kích động đến mức lấy đà tại chỗ nhảy lên, liền chạy xông lên phía trước lãnh tấm huân chương người đơn của mình, để trên ngực.

“Bạn học Hà Chiếu, em nghĩ sao về việc giành được người đơn tốt nhất lần này?” Giáo viên hòa ái dễ gần hỏi.

Hà Chiếu ở phía trên khoe khoang chuẩn bị kéo thêm thù hận: “Chà, em cảm thấy, lần sau đồng đội của em có thể làm được nhiều hơn thế nữa, đừng chỉ thuận tiện lọt vào vòng 1, cao thủ giống như em đây, nói chúng là có thể nằm không cũng có thể mang theo phi……”

“Được rồi!” Giáo viên mỉm cười đánh gãy lời của anh, “Bạn học Hà Chiếu rất có ý tứ ha, nhưng lần khen ngợi này của chúng ta sẽ có thời gian hạn chế, cảm nghĩ của cậu có thể lưu tại trên Mộng võng.”

Cứ như vậy, Hùng Bá Bá ý bảo đi xuống, Hà Chiếu không kịp nhiều lời nói thêm mấy câu trực tiếp bị đuổi khỏi khán đài.

Tu Đình Vân rất thưởng thức thái độ làm việc của Hùng Bá Bá, không nhiều lời vô nghĩa dứt khoát lưu loát, sau khi tổng kết toàn bộ diễn tập đại hội phi thường ngắn gọn, làm xong quá trình để cho mọi người tự do hoạt động!

Chờ giáo viên đi rồi, Hà Chiếu nhéo huy hiệu của anh một lần nữa chạy về khán đài, cao giọng hò hét: “Tới tới! Từng bước từng bước tới, thưởng thức một chút huân chương người đơn tốt nhất!”

“Bộ dạng này của anh ta, rất là thiếu đánh!” Nhìn Hà Chiếu quơ chân múa tay bừa bãi trên khán đài, mấy người dưới khán đài đạt thành nhận thức chung.

Tu Đình Vân không thích giao tiếp, ngồi một chỗ chờ đồng đội.

Liên Oái Thành cùng bạn bè hàn huyên một hồi thì trở về, sáu cá nhân liền đứng dậy rời khỏi lễ đường. Ở trên đường, Liên Oái Thành đột nhiên nhắc tới: “Các cậu có biết cái tổ đội kia đã né tránh sự đuổi bắt của chúng ta trong toàn bộ quá trình như thế nào không?”

“Lén đi quặng đạo?” Chu Niệm lên tiếng.

“Đúng vậy! Bọn họ cũng là người tàn nhẫn, những tổ đội khác lo lắng ở dưới đáy quặng thời gian dài sẽ khiến người ta sợ hãi bóng tối giam cầm linh tinh, vì vậy cách một đoạn thời gian sẽ ra ngoài thông khí, còn bọn họ trong toàn bộ quá trình đều ở dưới đáy quặng! Làm thế nào cũng không ra!”

Chu Niệm đưa ra một cái vấn đề mấu chốt: “Đồ ăn không đủ đi?”

“Đúng vậy, cho nên bọn họ đã ăn nấm của quặng mỏ trong ba ngày, nghe nói chiên đi luộc lại rồi ăn, câu đầu tiên sau khi bước ra chính là đời này sẽ không ăn nấm nữa!” Liên Oái Thành nói xong liền cười ra tiếng, sáu người bước ra còn đeo lên kính bảo vệ mắt cho mình, rất sợ nhìn thấy ánh nắng sẽ bị chọc mù mắt, vì vậy cùng nhau chạy khỏi hiện trường.

Nhớ tới mấy người kia trong lễ đường tuy rằng cao hứng, nhưng không che giấu được sắc thái khuôn mặt, Tu Đình Vân cũng nhịn không được nhấp miệng mỉm cười, phương pháp này tuy rằng hơi túng quẫn, nhưng xác thật rất hữu hiệu, chỉ là thương thân thương tâm!

Thời gian đã trải qua sáu ngày, rốt cuộc cũng có thể trở về Tinh Thành, đến lúc đó còn có thể định ngày hẹn Khê Khê. Tâm tình Tu Đình Vân rất tốt, ngâm nga tiểu khúc của người địa cầu thu thập hành lý.

Tinh Thành.

Bởi vì là học sinh ngoại tinh, những người đồng hành khác đều ở cảng trực tiếp trở về nhà, hai người Tu Đình Vân Khuất Lăng cùng nhau kết bạn rồi trở về ký túc xá trường.

Sau khi giáo nội phân công cho nhau, Khuất Lăng đột nhiên trịnh trọng mà khom lưng với Tu Đình Vân, dọa hắn giật mình.

“Tôi sẽ không nói lời cảm ơn kích, nhưng sau này có địa phương tôi hữu dụng đến, thỉnh tận tình nói, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Tu Đình Vân nâng đỡ chính hắn, đồng dạng trịnh trọng nói: “Ân, xác thật tôi có một kiện chuyện vô cùng quan trọng cần anh hỗ trợ, nhưng phải đợi đến sau khi anh tiến vào quân bộ, cho nên, hy vọng học trưởng có thể nỗ lực học tập, tiến vào quân bộ!”

“Tốt!” Vẻ mặt băng sơn của Khuất Lăng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều vì sao muốn sau khi vào quân bộ mới nói.

Sau khi tiễn Khuất Lăng có nề nếp đi, Tu Đình Vân đứng tại chỗ, sung sướиɠ mà nở nụ cười, lấy tính cách của Khuất Lăng, hứa hẹn tất nhiên sẽ làm được, cho nên, anh đã tránh được vận mệnh bỏ học trong tiểu thuyết.

Không bỏ học, anh sẽ không trở thành nanh vuốt của Tôn Hoài Chính.

Một sự thay đổi này, tựa như kích động cơn lốc cánh bướm, trong tương lai có lẽ sẽ sinh ra ảnh hưởng không thể biết trước.

Toàn bộ trong ký túc xá chỉ còn lại một người là hắn. Ngày đó sau khi kết thúc diễn tập, đầu não còn nhận được mỹ ảnh của Omega do Dư Châu nghỉ phép ở Tinh Thanh gửi đến, đắc ý dào dạt.

Nhàm chán! Rất nhanh nữa chính hắn cũng sẽ có một Omega.

Ăn no nghỉ ngơi đủ sau giờ ngọ.

Tu Đình Vân bọc áo tắm mại mềm nằm trong khoang mát xa cao cấp của tinh tế, nhắm mắt thả lỏng. Thuận tiện gặp hệ thống 187 một lần.

Mở ra đầu não, 187 tịch mịch đã lâu chạy ra, ở bên tai lải nhải nói: “Không nghĩ tới Khuất Lăng cư nhiên là một tiểu khả ái, vừa nãi* vừa khốc!”

*Nãi: sữa

Tu Đình Vân nhíu mày đối với từ hình dung của nó: “Nãi khốc? Ngươi dùng từ này để hình dung, ngữ văn tiểu học cũng không đạt tiêu chuẩn đi!” Vẻ mặt của Khuất Lăng một bộ băng sơn lạnh nhạt, nơi nào nãi?

187 bất mãn phản bác: “Ngươi đến 886 có ý tứ gì cũng không biết, ta không thèm so đo với ngươi!” Người già lạc hậu!

Tu Đình Vân vừa định cùng 187 hảo hảo thuyết giáo, 187 liền kích động mà kêu: “Khê Khê gửi tin nhắn cho ngươi! Mau lên!”

Nghe vậy, hắn lập tức cắt ra màn hình thực tế ảo.

Khê Khê đã gửi một gói biểu tượng cảm xúc là bánh bao sữa bĩu môi, Tu Đình Vân chọc người bạn nhỏ vẫn luôn thổi bong bóng trên màn hình, phảng phất có thể thấy Khê Khê đắc ý mà cười trước mắt mình. Trong lòng Tu Đình Vân giống như bị mèo cào, Khê Khê của hắn mới là nãi khốc.

Khê:【Anh đã trở lại, vì sao không gửi tin nhắn cho em!!!】

Tu:【Anh nhìn thấy em đăng ảnh chụp trên Mộng võng đang bồi người nhà của em. Anh liền muốn chờ đến khi em rảnh.】

Khê:【Vậy anh cũng nên nói cho em, anh đã trở lại nha…… Cá hề phun nước.GIF】

Tu:【Là anh sai rồi.】

Khê:【Sờ sờ đầu.GIF, vậy chừng nào thì anh mới rảnh? Em đưa anh đi ăn ngon! 】

Tu:【Bắt đầu từ giờ khắc này đến tương lai, anh đều rảnh.】

Khê:【Hì hì! Ngày mai thỉnh anh đến ăn ở Quốc Tân Quán! Lần trước ba ba mang em đi, ăn ngon lắm a!】

Tu:【Không thành vấn đề!】

Lại bồi Khê Khê hàn huyên một hồi lâu, ước định ngày mai gặp mặt thời gian địa điểm sẽ gửi sau, Tu Đình Vân mới cùng cậu nói hẹn gặp lại! Hắn muốn chuẩn bị tạo hình một chút!

Rốt cuộc thì ngày mai mình sẽ chính thức hẹn hò với Khê Khê!