Edit: Aly
Tu Đình Vân trầm ngâm, hắn đoán xem là ai hỗ trợ cho phép điều động quân thủ thành, quân đoàn số một. Trong tiểu thuyết, kết hôn cũng vậy, mặt ngoài cùng Phó gia không có quan hệ, nhưng bên trong lại cấu kết với nhau. Người của Điền gia bị đẩy ra chỉ là công cụ kiếm tiền thôi.
Lần này đây, sự việc thuốc kiểu mới yêu cầu phải có Triti, khẳng định người của hai nhà đã biết trước, mới có thể châm chước cho tên Điền Trân ngu ngốc này, cùng quân thủ thành hộ tống đi thu mua quặng mỏ.
Liên Oái Thành mở ra năm ngón tay ở trước mặt Tu Đình Vân quơ quơ, "Cậu dường như đã biết điều gì đó, nhưng lại không muốn nói cho tôi nó trông như thế nào, học đệ, thật không phúc hậu! Tôi đối với cậu chính là biết gì nói nấy!"
Tu Đình Vân vỗ vỗ bả vai anh: "Có cơ hội rồi nói sau, tôi sẽ bảo vệ bí mật quan trọng này một mình!" Nói xong, đứng dậy rời đi, thuận tiện đem video cho Hùng giáo, hy vọng giáo viên sẽ cấp lực, đủ mạnh để thực sự xác định được thân phận của quân thủ thành này.
Nghỉ ngơi ở khách sạn một buổi tối, Tu Đình Vân rời giường kiểm tra tin tức của Hùng giáo, nhưng ông chỉ đơn giãn trả lời một cái đã xem. Xem ra, có một chút việc khó làm.
Nghĩ đến đó, hắn mở tin tức địa phương, quả nhiên Phùng lãnh đạo rất nhanh nhạy, đề tài về "Cường đoạt quặng mỏ không thành gϊếŧ chết đại biểu quặng mỏ" đã vững vàng chiếm cứ bảng hot search.
Bởi vì người dân địa phương của Hối Xuyên Tinh đều dựa vào cổ tức của quặng mỏ để sinh hoạt, điều này làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của người ở quặng mỏ, ngoài ý muốn liền thu hút cực lớn sự chú ý.
Tuy nhiên, nhìn thấy một số bình luận kích động bên trong, khiến cho Tu Đình Vân cau mày, hắn xem nhẹ một chút. Có người muốn gây rắc rối!
Sau khi tắm rửa thay tốt quần áo, Tu Đình Vân định ra ngoài điều tra lại, không ngờ một đội năm người đã đợi hắn ở cửa.
Hắn bất đắc dĩ: "Các người ở đây chờ tôi làm gì?"
"Mọi người đều là thành viên trong đội, chúng ta phải cùng nhau ra cửa!" Liên Oái Thành cười nói.
Không còn cách nào, Tu Đình Vân chỉ có thể đưa năm người họ cùng nhau đi đến trung tâm thành phố. Dựa theo kinh nghiệm, đầu tiên kẻ gây rối sẽ chọn một khu vực phồn hoa để đυ.c nước béo cò.
Trung tâm thương mại của Hối Xuyên Tinh còn khá bình thường, nhưng trên đường thỉnh thoảng có thể nghe thấy những cuộc thảo luận về sự kiện quặng mỏ.
"Chuyện này sợ là không tốt!" Tiêu Dương châm chọc nói, "Đoạt không được đồ vật liền gϊếŧ người, thật là kỳ tài ngu xuẩn."
Chu Niệm ra tiếng: "Chắc là hắn ta xúc động nên đẩy người đi!"
Tu Đình Vân nghi hoặc nhìn về phía Chu Niệm, nói: "Anh biết Điền Trân?"
Chu Niệm gật đầu, "Tôi biết, nhưng cũng không phải ở mức độ rất hiểu biết."
Phương Tưởng Dung ở một bên bổ sung tin tức nói: "Hắn ta về sau mới được nhận vào Điền gia, cho nên bề ngoài bừa bãi nội tâm mẫn cảm tự ti, người khác không biết nói gì đó, đều sẽ chọc giận hắn, Trước đây tôi đã từng cãi nhau với hắn ta một lần! Bất quá, hắn chỉ là một Beta, đánh không lại tôi."
Nói xong câu đó, mọi người lại cứng đờ, xấu hổ mà nhìn về phía Khuất Lăng. Phương Tưởng Dung câm miệng.
Khuất Lăng không sao cả mà đánh vỡ cục diện bế tắc: "Dù sao tôi cũng có thể đánh bại anh là được!"
Phương Tưởng Dung tiếp tục câm miệng, không có phản bác.
Liên Oái Thành nháy mắt nói sang chuyện khác: "Ai, tiểu học đệ, hôm nay cậu ra ngoài làm gì? Hay là vì tránh đi đám người Tôn Hoài Sơn kia!"
Đám người kia, ngày nào bọn họ cũng lắc lư trong khách sạn, tìm cách cản đường cười nhạo Tu Đình Vân, đáng tiếc Tu Đình Vân vẫn luôn không đợi ở khách sạn.
"Buổi sáng tôi đã quan sát một chút hướng phát triển dư luận của Mộng võng. Hẳn là có người quạt gió thêm củi, muốn kích động mọi người đến cục cảnh sát để yêu cầu Điền Trân, gϊếŧ người phải đền mạng!"
Tiêu Dương không hiểu: "Điều này không phải rất bình thường sao, gϊếŧ người thì đền mạng!"
Tu Đình Vân quay đầu liếc mắt nhìn vài người còn lại một cái, đáng tiếc những người này cũng đồng dạng không hiểu.
Chỉ có Khuất Lăng nhìn thấu, trong ánh mắt chờ mong của Tu Đình Vân mà mở miệng: "Ý của cậu ấy là có người muốn lợi dụng dư luận để bức tử Điền Trân, nhưng mà những người này cảm xúc kích động như vậy, rất dễ dàng khiến cảm xúc của xã hội mất kiểm soát, một số người muốn nhân cơ hội này để nhảy ra gây rối!"
Liên Oái Thành bừng tỉnh đại ngộ: "Tiền đồ của đám người Điền gia kia lúc này, toàn bộ sức lực đều hướng đến một chỗ!"
Tu Đình Vân đột nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua góc đường, Khê Khê?
"Các người đi trước nhìn xem, tôi có việc!" Nói xong, hắn cất bước từ phía sau chạy về phía người có bóng dáng giống Quan Khê.
Năm người còn lại đứng ngây ngốc, "Cậu ta đây là nhìn thấy ai?"
"Chẳng lẽ là Omega của cậu ta?"
Sau khi hắn đuổi theo, xác định người này chính là Quan Khê, cái tư thế đi đường này, cái thân hình này, trăm phần trăm.
Tu Đình Vân đau đầu, thời điểm hắn đang làm những việc nguy hiểm, thế giới này có thể hay không đừng cho bọn họ thêm buff tương ngộ!
"Khê Khê!"
Quan Khê nghe được giọng nói, kinh hỉ mà xoay người: "Tu Đình Vân?"
Quan Khê hẳn là đi cùng một đám Omega tới, đi cùng còn có Đồng Nhiễm, Quan Khê nói với mọi người: "Mọi người đi ăn trước, tớ sẽ đến tìm các cậu sau!"
Đoàn người ái muội nhìn bọn họ: "Được rồi! Không vội, chúng ta sẽ đợi cậu trong nhà hàng!"
Sau khi mọi người đều rời đi, Tu Đình Vân lôi kéo tay Quan Khê, một đường đi đến hẻm nhỏ an tĩnh.
"Tu Đình Vân, anh cư nhiên đến Hối Xuyên Tinh diễn tập!" Khê Khê hưng phấn mà nói.
Tu Đình Vân vốn tưởng sẽ bị chất vấn về việc như thế nào tới Hối Xuyên Tinh, đối với biểu tình vui vẻ của Khê Khê, lập tức tản ra khí mát, ôn hòa hỏi: "Làm sao đột nhiên lại đến Hối Xuyên Tinh!"
"Nhiễm Nhiễm muốn giải sầu, vừa vặn xã đoàn có một hoạt động đến Hối Xuyên Tinh, nên tham gia, em lo lắng cậu ấy chỉ có một mình, liền cùng nhau tới đây!" Khê Khê nói xong, có chút rối rắm hỏi, "Nhìn thấy em, có vẻ anh không vui cho lắm?"
"Không phải là không vui." Tu Đình Vân không thể chắc chắn về phát triển tiếp theo của Hối Xuyên Tinh, hắn chỉ có thể dặn dò nói, "Đừng đi ra ngoài một mình, cùng đi với mọi người, đặc biệt là khu vực khai thác, gần đây không cần đi đến đó."
Khuôn mặt nhỏ của Khê Khê trở nên khẩn trương, thật cẩn thận lôi kéo cổ tay áo hắn: "Có phải đã phát sinh chuyện gì hay không?"
Thấy cậu ngẩng đầu cẩn thận nhìn bộ dáng của mình, Tu Đình Vân kìm lòng không được, trực tiếp đem người kéo vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: "Quặng mỏ đã xảy ra chuyện, gần đây trên Mộng võng vẫn luôn có người kích động cảm xúc, anh sợ sẽ có người xuống phố gây rối, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện, nhớ rõ phải trốn vào khách sạn, đừng ra ngoài."
Khê Khê lúc đầu còn ngượng ngùng, cúi đầu ở trong ngực hắn đỏ mặt. Sau khi nghe đến chuyện này, cũng kinh ngạc đến quên cả việc ôm, ngẩng đầu: "Nguy hiểm như vậy? Ngày mai chúng em có hẹn nhau đi trung tâm triển lãm xem điêu khắc, ngày mốt đi công viên mỏ xem phác họa thực vật. Em có nên thuyết phục trưởng đoàn hủy chuyến đi không?"
Tu Đình Vân hơi thả lỏng cánh tay ôm eo Khê Khê, để cậu không cần phải dùng sức ngẩng đầu nhìn hắn: "Em thử xem, tốt nhất nên thuyết phục bọn họ từ bỏ hành trình, nếu không được, tận lực trong toàn bộ hành trình phải ôm đoàn, đừng để bị lạc!"
"Ân!" Khê Khê rầu rĩ gật đầu, cúi đầu dựa vào ngực hắn, không an tâm nói: "Đến lúc đó, em sẽ gọi cho anh, anh nhất định phải trả lời càng sớm càng tốt!"
"Được. Có việc lập tức gọi cho anh!" Tu Đình Vân buông Khê Khê ra, cho cậu hứa hẹn.
Hai người nói chuyện một lúc, Tu Đình Vân đưa Khê Khê đến nhà hàng mà đoàn của bọn họ dùng bữa.
"Vậy thôi anh đi trước." Tu Đình Vân nói.
"Được. Anh cũng phải cẩn thận. Diễn tập cố lên!" Khê Khê vẫy vẫy nắm tay nhỏ.
Tu Đình Vân giơ tay làm động tác không thành vấn đề, sau đó xoay người rời đi.
Khê Khê hai mắt nhìn cánh cửa, mới vào nhà.
Trong phòng ăn, tuy mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, nhưng ai cũng dùng sức trường cổ nhìn ra ngoài bức tường pha lê.
Quan Khê hơi hơi mỉm cười, ngồi xuống: "Còn chưa đâu, chờ có tin tức xác định, nhất định sẽ công khai!"
"Nga......" Trong lòng mọi người hiểu rõ nhưng không nói ra mà cười rộ lên.
"Giữ bí mật cho tớ trước đã!" Khê Khê đưa ngón trỏ lên môi làm ơn nói. Nếu ồn ào huyên náo truyền ra ngoài, ca ca cậu phỏng chừng muốn tìm hắn gây phiền toái.
Mọi người ăn ý mà cho một cái ánh mắt không thành vấn đề.
Ở phía bên kia, Tu Đình Vân đã liên hệ với năm người còn lại để hội họp cùng bọn họ. Liên Oái Thành trong đầu não đặc biệt kích động, kêu hắn mau chạy nhanh lại đây, bọn họ bắt được cá!
Lúc Tu Đình Vân chạy đến, năm người bọn họ giống nhau đều ngồi trên ghế đẩu trong phòng, có bốn người sợ hãi co rúm đứng trong góc phòng.
"Tình hình thế nào?"
Chu Niệm trước hết giải thích nói: "Khi tôi cùng Tưởng Dung đi mua nước, nghe thấy mấy người ở đó thảo luận làm thế nào để phát đại tài, đi đập cửa hàng nhà ai linh tinh, sau đó chúng tôi liền theo dõi bọn họ suốt quãng đường đến nơi này."
"Đúng vậy, chúng tôi đã hỏi ra được, có người thật sự cổ động bọn họ gây chuyện, sự tình nháo càng lớn càng tốt! Ngoài mấy người bọn họ ra, còn có vài tên lưu manh trên đường thu tiền!"
Tu Đình Vân trầm tư một lát: "Có tin tức của đối phương không?"
Chu Niệm lắc đầu: "Chúng tôi đã kiểm tra, số của người đó sử dụng. Trừ khi gửi đến quân bộ kiểm tra đánh số xem đầu não chảy ra ở đâu."
Điều này là không thực tế, thủ đoạn của quân bộ bọn họ khẳng định không dùng được.
"Liên hệ với Hùng giáo đi, xem xử lý thế nào đối với mấy tên lưu manh đường phố này!" Tu Đình Vân đau đầu, nguyên bản hắn nghĩ mâu thuẫn giữa thế gia và ngươi dân quặng mỏ, sau khi khuyên nhũ người dân của khu khai thác, sẽ không phát sinh náo động, không nghĩ tới còn thêm một cái Điền gia nội đấu!
Hùng giáo yêu cầu bọn họ chờ đợi tại chỗ, ông sẽ cử người đến đón mấy tên khốn du thủ du thực* đó. Vì vậy năm người ngồi tại chỗ, bắt đầu nói chuyện phiếm.
*Du thủ du thực: chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp.
Liên Oái Thành xoa tay kích động nói: "Không nghĩ tới, chúng ta có thể tính là thực chiến đi! Cái này so với diễn tập kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nhiều."
Phương Tưởng Dung cũng cảm thán nói: "Không biết đến lúc đó nếu có thể ngăn chặn náo động, mấy người chúng ta có phải tính là quân công hay không!"
"Đình Vân, cậu đang phát tin tức cho ai vậy? " Tiêu Dương làm lơ hai người si tâm vọng tưởng.
"Khu vực khai thác mỏ, để anh ta chú ý, hai ngày nay đừng để cho người trong khu khai thác ra ngoài nháo."
Mấy người lại có điểm mơ hồ, thậm chí còn nhìn về phía Khuất Lăng. Khuất Lăng sửng sốt, lắc đầu, tỏ vẻ anh cũng không hiểu ý tứ của Tu Đình Vân.
"Đến đây, tiểu học đệ, giải thích một chút dụng ý của cậu đi! Tổng sẽ không chỉ đơn thuần là thuyết phục người trong khu mỏ!" Làm bạn với người thông minh là như vậy, chỉ số thông minh theo không kịp.
Tu Đình Vân nhìn nhìn chính mình hỏi 187 đáp án một vấn đề: Kế tiếp mức giá của quặng Triti tăng bao nhiêu?
187: Gấp mười lần không ngừng.
Hắn ngẩng đầu nhìn biểu tình của năm người cầu giải thích: "Mọi người đoán xem, kế tiếp mức giá của quặng Triti tăng bao nhiêu?"
Liên Oái Thành thử đoán sẽ tăng năm?
Tu Đình Vân mỉm cười lắc đầu: "Hơn gấp mười lần. Người của Tinh Thành, thật là đỏ mắt. Nhất tiễn song điêu!"
"Tôi đã hiểu" Chu Niệm vội vàng mở miệng, "Trong bọn họ có người muốn tiêu diệt Điền Trân, có người có muốn hướng dẫn khu khai thác bạo động, sau đó hỏi tội, tài sản sẽ bị tịch thu đem bán đấu giá!"
"Đúng vậy. Lúc đầu tôi còn không hiểu, nếu chỉ là muốn hại Điền Trân, cái bút tích này cũng quá lớn, bây giờ ngẫm lại, nơi này nào là cuộc đấu tranh của con riêng Điền gia, đây là có một vài tập đoàn tài chính thế gia ngửi được nên đều tới."