CƯỜNG BÁCH
Tác giả: Chỉ Xuyên
Edit + Beta: Muội
‼️Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com @cogaicokhauvimanma‼️
🍓🍑🍓🍑
Chương 8: Anh họ (2)
Lúc thức dậy vào sáng hôm sau, như ngày thường, Tô Ngôn ngây ngốc nhìn Triệu Nhiên vẫn còn đang say giấc, một lát sau mới cúi đầu thơm thơm người ta, tay chân nhẹ nhàng bước xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cậu liền đi chuẩn bị bữa sáng cho Triệu Nhiên, ngay khi Tô Ngôn mới vừa chiên xong trứng gà đặt lên bàn ăn thì có một bàn tay to bóp nắn mông cậu, một thân hình cao lớn nóng bỏng như lửa bao bọc cả người cậu lại.
"Bé cưng dậy sớm quá, là chuẩn bị bữa sáng cho ông xã à?"
Lý Tuyệt cúi đầu hôn cổ Tô Ngôn, hắn dùng thân dưới cương cứng đυ.ng chạm vào mông cậu.
Phía trước bị nắm lấy xoa bóp, Tô Ngôn theo phản xạ có điều kiện muốn bắt lấy bàn tay đang lộn xộn kia đẩy xuống phía dưới, nhưng ngược lại lại giống như thúc giục động tác của hắn. Có lẽ là thức dậy quá sớm, Tô Ngôn không nhớ rõ ở trong nhà còn có thêm một người, cho nên mới theo thói quen đi nấu bữa sáng trước.
Tô Ngôn vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi Lý Tuyệt, nhưng trước sau đều bị tấn công, sáng sớm lại là thời điểm rất dễ hưng phấn, nhưng cậu càng uốn éo thì lại càng khiến dễ hắn bùng lửa.
Một tay Lý Tuyệt ôm trọn người cậu vào trong lòng, một tay khác cởϊ qυầи lót của Tô Ngôn ra, không cho Tô Ngôn có thời gian phản ứng, ngón tay liền chạm đến lỗ nhỏ ở khe mông rồi đâm thẳng vào trong.
Tô Ngôn bị đòn tấn công bất ngờ của hắn khiến cậu suýt nữa phải hét lên, cậu cắn chặt môi dưới chống tay lên bàn, một tay khác vòng về phía sau muốn đẩy Lý Tuyệt ra, nhưng sức lực yếu ớt của cậu dường như không có miếng tác dụng nào với người đàn ông vạm vỡ này.
Lý Tuyệt cuộn áo thun của Tô Ngôn lên đến ngực, hai ngón tay kẹp lấy núʍ ѵú mềm mại lôi kéo, hắn cúi đầu in một chuỗi nụ hôn ướŧ áŧ lên tấm lưng mịn màng của Tô Ngôn. Lỗ nhỏ vào lúc sáng sớm có hơi khô ráo, nhưng sau khi bị ngón tay đâm vài cái cũng đã dần trở nên ướŧ áŧ hơn.
Tối qua Lý Tuyệt đã biết thân thể Tô Ngôn nhạy cảm vô cùng, chỉ là không ngờ tới hắn vừa mới đâm thọc qua loa vài cái mà cái miệng nhỏ này đã bắt đầu hé mở phát ra tiếng nước nhóp nhép.
Thân thể Tô Ngôn mềm nhũn nằm sấp trên bàn, nhìn thấy người đẹp eo thon mông vểnh ở trước mặt, rốt cuộc Lý Tuyệt cũng không nhịn được nữa, hắn bế cậu lên bước vào trong phòng bếp.
Phòng bếp là một phòng có không gian riêng biệt, có nửa bức tường chắn ngang tầm nhìn trong phòng, bên cạnh còn có một nhà kho nho nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo người vào trong đóng cửa lại.
Lý Tuyệt đè cậu lên trên tường, hắn móc *** ra vỗ vài cái lên bờ mông trắng tươi của cậu, tách miệng cúc của cậu ra một chút rồi liền đút vào trong.
Trong giây phút bị tiến vào thì Tô Ngôn đã bịt kín miệng mình lại, Lý Tuyệt thoải mái thở dài một hơi, hắn cũng không nóng lòng di chuyển, đè trên người Tô Ngôn liếʍ láp vành tai cậu: "Ha... Sướиɠ quá, mới đó thôi mà bé da^ʍ đã ướt rồi."
Tô Ngôn rêи ɾỉ "ưm a", cảm giác quá đau đớn khiến cậu chảy cả nước mắt. Mặc dù lúc ở nhà ăn, lỗ nhỏ đã được Lý Tuyệt mở rộng một lần rồi nhưng dáng người Lý Tuyệt thật sự quá cao lớn, nên tất nhiên là cái thứ đó cũng lớn hơn rất nhiều so với người bình thường, vừa tiến vào đã căng cái lỗ nhỏ không còn xíu xiu nếp uốn, ngay cả vách thịt đang quấn lấy cũng không có chút sức lực nào để bú ʍúŧ.
Tô Ngôn đau đến mức toàn thân đều run run rẩy rẩy, Lý Tuyệt cũng không khá hơn là bao, bị lỗ nhỏ khít chặt quá đáng quấn cắn khiến hắn hơi đau. Hắn hít sâu một hơi, vươn tay sờ soạng thử, không thấy vết máu nên hắn liền xoa bóp mông cùng ngực của cậu, tìm kiếm những chỗ nhạy cảm trên cơ thể cậu, cho đến khi hắn cảm giác được thân thể Tô Ngôn đang thả lỏng dần. Lúc này hắn mới thong thả đưa đẩy eo xoay một vòng trong cơ thể Tô Ngôn, hắn nắm lấy dương v*t vì bị đau đớn nên mềm xuống của cậu vuốt ve nhẹ nhàng.
"Sao c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ lại chật như thế?" Ngón tay Lý Tuyệt chơi đùa với lưỡi của Tô Ngôn, "Tối hôm qua ông xã của em không làʍ t̠ìиɦ với em à?"
"Ha... Không..." Tô Ngôn bị buộc phải hé miệng, nước bọt không khỏi chảy xuống theo khoé miệng.
"Vậy thì thật là phí phạm của trời." Lý Tuyệt thấp giọng cười nói, "Hay là chờ anh tới nện em hử?"
Tô Ngôn co rụt vai không nói nên lời. Thứ đó của Lý Tuyệt thật sự là quá lớn, lấp đầy ở phía dưới của cậu, chỉ cần đâm đại thôi cũng có thể đυ.ng đến chỗ nhạy cảm của cậu.
Không biết có phải là do cậu có thiên phú dị bẩm hay không, cảm giác đau đớn dần dần bị kɧoáı ©ảʍ thay thế theo cử động của Lý Tuyệt, mài đến mức cảm giác ngứa ngáy từ c̠úc̠ Ꮒσα lan ra khắp cơ thể.
"Em có biết không, từ lúc gọi điện thoại nghe thấy giọng nói của em là anh đã muốn nện em rồi."
"Nghe chất giọng lạnh tanh như vậy, nếu rêи ɾỉ ở trên giường, chắc chắn rất êm tai."
"Quả nhiên, dâʍ đãиɠ không chịu được."
Giọng nói trầm thấp của lúc ban đầu đột nhiên biến thành hơi thở truyền đến bên tai, hơi thở nóng ẩm phun vào trong lỗ tai, vừa ái muội lại vừa quyến rũ, đặc biệt là khi nghe thấy đến câu cuối cùng, Tô Ngôn cúi đầu càng thấp hơn, làm như không muốn thừa nhận Lý Tuyệt đang nói về mình.
Lý Tuyệt cũng không cần Tô Ngôn trả lời, hắn nhướng mày nhìn Tô Ngôn rõ ràng là đang từ chối vậy mà lại vô thức lắc lư eo, hắn cũng không còn nhẫn nại nữa, ôm bụng nhỏ của Tô Ngôn bắt đầu ** ***.
"Hưm! Ưm!"
Tô Ngôn thấp hơn Lý Tuyệt gần một cái đầu, cậu phải nhón chân lên mới có thể miễn cưỡng đứng vững được, có thể nói là thật sự bị đâm đến nhảy lên. Cả người của cậu gần như dính chặt trên tường, hai chân bị mở ra, Lý Tuyệt bóp eo cậu xỏ xuyên từ phía dưới, khuấy đảo đến mức bên dưới chảy đầy chất lỏng đầm đìa, tiếng òm ọp cứ vang lên không dứt.
"Bây giờ có sướиɠ không? Có muốn *** đến chỗ sướиɠ nhất của em một chút không?" Lý Tuyệt đặc biệt thích cảm giác siết chặt của lỗ nhỏ mỗi khi hắn nện vào, hắn ở đằng sau vừa làm vừa thổi hơi nóng bên tai cậu.
"Ưm ha... Có... Lớn quá, cᏂị©Ꮒ tới rồi..." Tô Ngôn ngửa đầu, khoé mắt ướŧ áŧ, thở dốc nhẹ nhàng.
Rõ ràng là muốn thể hiện sự phản kháng, nhưng thái độ e lệ rụt rè đã nghiện mà còn ngại chỉ khiến du͙© vọиɠ của hắn càng thêm hưng phấn mà thôi. Mỗi lần Lý Tuyệt nện vào thì Tô Ngôn sẽ rêи ɾỉ một chút, hắn cứ chơi trò chơi nhỏ này không biết mỏi mệt.
Động tác của hai người cũng không quá kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ từ từ chất chồng lên nhau chỉ làm người ta muốn tìm một lối thoát để trút bỏ, Tô Ngôn đã không thể chú ý đến hoàn cảnh xung quanh mình, cậu nhỏ giọng rêи ɾỉ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên đầy quyến rũ, đổi lại là vài cú thúc thô bạo của hắn coi như là phần thưởng.
Khi một tiếng rêи ɾỉ sắp tràn ra ngoài, miệng của Tô Ngôn đột nhiên bị bịt lại, hắn dừng động tác, cả người của cậu như bị hắn bọc lại.
"Xụyt." Giọng nói chứa đầy ý cười bỡn cợt của Lý Tuyệt vang lên bên tai cậu, "Ông xã của em dậy rồi."
Được hắn nhắc nhở, Tô Ngôn mới nhận ra bản thân đang ở tại đây làm cái trò gì. Lý Tuyệt nói xong liền thả tay xuống, bóp lấy eo của cậu rồi tiếp tục di chuyển, Tô Ngôn không ngờ gan hắn lại to tới vậy.
Cậu vội vội vàng vàng bịt miệng mình lại không dám phát ra tiếng động, cậu chịu đựng kɧoáı ©ảʍ, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe tiếng động trong phòng khách.
Tô Ngôn căng thẳng khiến lỗ thịt cũng co rút theo, Lý Tuyệt bị cắn có hơi đau, hắn bóp mông cậu, vừa bóp vừa tách ra phía ngoài, nhưng mà hắn chỉ mới bóp vài cái đã khiến eo cậu mềm nhũn, hắn lại ấn dương v*t lên miệng cúc rồi thong thả tiến vào.
Lần này động tác của Lý Tuyệt càng chậm hơn, hắn cúi đầu thưởng thức khuôn miệng vốn đang khép chặt lại bị cái thứ thô to của hắn kéo căng thành một vòng tròn nhẵn nhụi, không còn một miếng nếp uốn nào, miệng cúc có hơi ửng hồng, hoàn toàn trái ngược với con *** tím đen của hắn.
Dường như mỗi lần rút ra phải tốn rất nhiều sức lực, thịt non cắn chặt con *** bị lôi ra khỏi lỗ, còn chưa kịp nhả ra thì đã bị ép trở vào trong, chảy ra một ít chất lỏng không biết tên. Tô Ngôn dựa vào vách tường cố gắng không để cho bản thân phát ra âm thanh nào, động tác chậm chạp của hắn khiến cảm giác của cậu càng lúc càng rõ ràng hơn.
Đầu khấc cứng rắn từ từ đẩy lỗ thịt mềm mại ra, nện đến điểm sướиɠ, những đường gân xanh trên thân *** vừa khít với vách thịt, cứ giần giật để chứng minh sự tồn tại của nó, con *** nóng đến mức suy nghĩ của Tô Ngôn dần dần tan rã, nhưng cậu vẫn không dám buông tay, chỉ sợ mình sẽ phát ra tiếng rên.
Hôm nay Triệu Nhiên dậy khá muộn, sau khi vội vàng đánh răng rửa mặt xong chỉ có thể giải quyết nhanh bữa sáng. Anh hoàn toàn không biết ở ngay bên kia vách tường trong phòng bếp, người yêu của mình đang bị người anh họ của cậu đè trên tường làm ra mấy chuyện trơ trẽn như thế nào.
"Tiểu Ngôn ơi, anh đi đây!" Anh nói lớn với người trong phòng một tiếng, Triệu Nhiên cầm lấy cái cặp cuống quít mở cửa bước ra ngoài, "Hôm nay rất bận, có thể là buổi trưa anh không về đâu!"
"Vâng ạ..." Tô Ngôn híp mắt lại, cậu cố gắng hết sức đáp lời anh, cậu chưa bao giờ hy vọng Triệu Nhiên có thể nhanh chóng rời đi như bây giờ, "Đi đường, đi đường nhớ cẩn thận."
Triệu Nhiên đang gấp gáp nên không hề nghe thấy chút quyến rũ mơ hồ trong giọng nói của Tô Ngôn, sau khi anh đi rồi, hai người trong phòng bếp đều thở phào nhẹ nhõm. Tô Ngôn vô cùng mỏi mệt thả tay xuống, còn chưa kịp nói lời nào đã bị cú thúc mạnh mẽ từ phía sau buộc cậu phải phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.
Mặc dù di chuyển thong thả rất có tình thú, nhưng đâm vào rút ra thô bạo mới có thể khiến người ta sảng khoái. Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Lý Tuyệt đã nghẹn một hồi lâu không còn quan tâm đến gì cả mà nắm lấy eo Tô Ngôn đâm vào bên trong, hắn ** đến mức Tô Ngôn vừa khóc lóc vừa cầu xin hắn chậm lại một chút.
Chờ đến khi trận sung sướиɠ qua rồi hắn mới từ từ khôi phục lại tốc độ bình thường, ôm lấy người đang run giần giật vào trong lòng, hắn không có chút ý tốt mà thổi vào lỗ tai của Tô Ngôn, "Bé da^ʍ, em có muốn đi tiễn người chồng thân yêu của em đi làm không?"
Trước khi Tô Ngôn kịp nhận ra ý tứ trong lời của Lý Tuyệt thì đã bị hắn kéo tay đứng thẳng dậy, thân dưới cứ va chạm liên tục vỗ vào mông cậu, làm cho cậu phải tiến về phía trước.
"Không... A a! Không, sâu quá đi..."
Vốn dĩ đứng đã khó rồi chứ đừng nói đến phải bước đi. Đôi chân mềm nhũn của Tô Ngôn run run rẩy rẩy cất bước, cảm giác ngón chân đều sắp co quắp đến nơi, có khi sức lực của Lý Tuyệt quá mạnh khiến chân cậu còn không thể chạm được mặt đất, chỉ có thể nuốt con *** của hắn vào thật sâu, cậu khóc càng to hơn.
Hai người đi vài bước thì dừng lại, nước da^ʍ bị văng ra do hắn đâm vào chảy khắp một đường đi trong phòng khách, lúc sau Lý Tuyệt cảm thấy Tô Ngôn bước đi thật sự quá chậm nên hắn dứt khoát trực tiếp ôm lấy eo cậu vào trong lòng, đi nhanh vài bước đến bên cửa sổ.
Cuối cùng có vài cú thúc vào khá sâu, Tô Ngôn bị *** đến mức không thể phát ra tiếng, ngay khi cửa sổ mở ra, cậu liền nằm trên khung cửa sổ không còn sức lực để nhúc nhích. Bên cửa sổ có chiếc rèm che chắn, Lý Tuyệt cũng không lo mình sẽ bị người ta nhìn thấy, hắn nhéo cánh mông trong tay vừa bóp vừa cᏂị©Ꮒ, nhìn mị thịt đỏ sẫm bị con *** tím đen lôi ra rồi lại nhét vào, động tác của hắn càng thêm hung ác.
Tô Ngôn gối cằm lên cánh tay bị cᏂị©Ꮒ đến chấn động, muốn rêи ɾỉ nhưng lại sợ bị người ta nghe thấy, nên chỉ có thể cố gắng nhỏ giọng nức nở. Lý Tuyệt mới đưa đẩy vài cái, quả nhiên Triệu Nhiên đã đi ra khỏi hàng hiên, Tô Ngôn nhìn anh chạy chậm đến bãi đỗ xe, sau đó như là cảm nhận được gì đó liền thả chậm bước chân, vẻ mặt vui vẻ quay đầu lại vẫy vẫy tay.
Bọn họ ở trên tầng hơi cao, đối phương nhìn thấy mặt nhau có chút mờ ảo. Quần áo Tô Ngôn đã bị Lý Tuyệt bỏ xuống hết, bên cạnh lại có vách tường cùng chiếc rèm che Lý Tuyệt lại, từ bên ngoài nhìn Tô Ngôn thật giống như một người mê đắm không muốn tình yêu của mình đi ra ngoài.
Có thể thấy Triệu Nhiên rất vui vẻ, để không khiến anh nghi ngờ, Tô Ngôn đành phải cố gắng ngồi dậy vẫy vẫy tay nhẹ nhàng, thoạt nhìn có chút lưu luyến.
Tầm nhìn bị hạn chế khiến Triệu Nhiên không thể nhìn rõ Tô Ngôn miễn cưỡng tươi cười cùng thân hình đang đong đưa, anh không biết rằng mình mới vừa đi, Tô Ngôn đã nằm nhoài lên cửa sổ, quay mặt lại nói nhỏ với người đàn ông ở phía sau: "Anh ấy đi, anh ấy đi rồi..."
Tô Ngôn ôm lấy khung cửa sổ bị đâm đến lắc qua lắc lại, cậu cố gắng chống người dậy kéo rèm lại, nhưng mà mới vừa đứng thẳng, Lý Tuyệt đã khom lưng nhấc hai chân của cậu lên, hắn dùng chút sức bế cậu rồi quay trở vào trong tư thế này.
Đột ngột thay đổi tư thế khiến giọng của Tô Ngôn đột nhiên cất cao hơn, sau đó giống như bị cắt điện đột ngột, cậu chỉ có thể há hốc mồm thở dốc không ra tiếng. Tác dụng của trọng lực khiến gậy th*t hoàn toàn xâm nhập vào c̠úc̠ Ꮒσα, Tô Ngôn chỉ cảm thấy bản thân mình như đang bị đóng đinh bởi một cây gậy khổng lồ nóng hầm hập, mỗi một lần đâm vào đều giống như đâm đến nội tạng quấy loạn ở bên trong cơ thể của cậu, đâm đến mức c̠úc̠ Ꮒσα đã không còn chút sức nào để co rút lại.
Mỗi một bước đi, Lý Tuyệt đều cố tình nâng Tô Ngôn lên cao, sau đó lại buông tay, để cho cậu ngồi xuống thật mạnh lên con ***, nước da^ʍ trong c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ giọt hết một đường, loé lên ánh sáng rực rỡ trên mặt đất.
"... A, a a, sâu quá, lớn quá à..." Phải mất một hồi lâu Tô Ngôn mới tìm lại giọng nói của bản thân, trời sinh Lý Tuyệt đã lớn hơn người không cần phải sử dụng thủ đoạn nào cũng có thể cᏂị©Ꮒ cậu đến dục tiên dục tử, "Quá lớn rồi a... Ông xã, ông xã chậm một chút, sâu quá à, đĩ da^ʍ sắp... Ưm a a... Đĩ da^ʍ sắp chết mất..."
Khóc lóc nức nở van xin chỉ khiến hắn trở nên càng thô bạo. Lý Tuyệt tách hai chân của Tô Ngôn ra xa hơn, đứng yên tại chỗ cᏂị©Ꮒ mạnh hơn nữa: "Không phải là chồng của em mới vừa đi à, bây giờ người cᏂị©Ꮒ em chính là anh trai của em."
"A hưʍ... Anh ơi..." Phát ra cái xưng hô này lại nhắc nhở Tô Ngôn quan hệ của hai người, mặc dù trong lòng cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn không thắng nổi kɧoáı ©ảʍ trái với đạo đức, động tác của người phía sau càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Hai tay Tô Ngôn bắt lấy bàn tay đang vuốt ve dương v*t của mình, cậu nghiêng đầu qua vừa khóc vừa liếʍ láp sườn mặt Lý Tuyệt: "Anh... Anh trai tốt, cầu xin anh... A a... Cầu xin anh buông tha cho bé đĩ da^ʍ, sâu quá... Ưm ha, sắp hỏng mất... A..."
Lỗ thịt mềm mại lẳng lặng quấn lấy gậy th*t tăng thêm lực cản, Lý Tuyệt ôm cậu đi tới bàn ăn, hắn hít sâu một hơi đè cậu lên trên bàn, bắt đầu ** *** mạnh mẽ: "Không hỏng được đâu, c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ này biết cách mυ'ŧ chặt hơn ai hết."
Mặt bàn lạnh lẽo dán sát lên da thịt khiến cậu nổi một lớp da gà, Tô Ngôn run lên vài cái, cậu giãy giụa muốn đứng dậy lại bị bàn tay to của hắn đè lại. Xương hông đυ.ng vào bàn, theo động tác đâm vào rút ra ở phía sau mà va chạm với cái bàn, phát ra một tiếng động rất nhỏ.
"Ha ưʍ... Đau, đau quá... Anh ơi, đau quá..." Nước mắt đọng lại ở hốc mắt rơi xuống, Tô Ngôn bật khóc nức nở liên tục xin hắn buông tha cho mình.
"Đau ở chỗ nào thế." Lý Tuyệt tách chân Tô Ngôn liên tục kéo cậu về phía hắn, cảm giác lỗ thịt cọ xát với dương v*t làm cho hắn thoải mái thở dài một hơi, "Nào, anh xoa xoa cho bé nhá."
Hắn đâm *** vào trong đong đưa một vòng làm Tô Ngôn bắn ra ngay lập tức, Tô Ngôn không quan tâm đến việc phải trả lời, cậu thét lên một tiếng cong eo rồi bắn ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Lý Tuyệt nhìn xương hông của cậu bị đυ.ng tới đỏ bừng, hắn nhướng mày dùng cả hai bàn tay phủ lên chỗ đó rồi sờ soạng một cách gợϊ ȶìиᏂ.
"Thật đáng thương." Lý Tuyệt vừa xoa bóp eo của cậu vừa thong thả đâm vào rút ra, "Nhưng mà có đau thật không, nhìn kiểu gì cũng thấy Tiểu Ngôn sướиɠ lắm mà nhỉ?"
"Hưʍ... Đau..." dương v*t vừa mới bắn tinh lại bị hắn cầm trong tay xoa nắn, Tô Ngôn vẫn còn đang trong cơn đê mê run lên một chút, cậu "hừ" một tiếng làm nũng với hắn, "Anh ơi nhẹ một chút đi mà..."
"Nhẹ hơn thì sao mà sướиɠ." Lý Tuyệt lại tăng thêm lực tay, hắn bóp eo Tô Ngôn kéo cậu về phía mình, vẽ ra những vòng tròn ở nơi sâu trong thân thể của cậu.
"Đừng, đừng mà ưʍ..." Điểm sướиɠ bị hắn đâm vào liên tục, Tô Ngôn cong người lên, bắp đùi đều run lẩy bẩy, "Đủ, đủ rồi, quá... Ưm a... Anh ơi, đã, sướиɠ quá..."
Lý Tuyệt hưng phấn híp mắt lại: "Vậy thì anh cho em sướиɠ hơn nữa."
Nói chưa dứt câu, Lý Tuyệt đã ôm Tô Ngôn rời khỏi mặt bàn. Hai tay của hắn vòng qua đôi chân cậu đỡ lấy tấm lưng của cậu, nhưng không ôm cậu vào trong lòng ngực mà bắt đầu ** trong tư thế này.
Nửa người trên của Tô Ngôn gần như song song với mặt đất, điểm chống đỡ duy nhất chính là nơi giao hợp của cậu với Lý Tuyệt, không có được chút cảm giác an toàn nào khiến Tô Ngôn căng thẳng không dám lộn xộn, nhưng cũng khiến cậu càng thêm hưng phấn.
Lý Tuyệt không sợ Tô Ngôn sẽ bị ngã, thân hình của hắn to gấp đôi Tô Ngôn, Tô Ngôn trong vòng tay hắn tựa như một con búp bê size lớn mặc cho hắn đùa nghịch, vừa mềm dẻo lại ngon lành vô cùng, Lý Tuyệt cực thích loại cảm giác tùy ý đùa giỡn Tô Ngôn.
"Trông da^ʍ quá." Lý Tuyệt cười khẽ, "Bị cᏂị©Ꮒ như thế này có sướиɠ không?"
"A... Sướиɠ..." Tô Ngôn ngửa đầu ra sau, tư thế như này khiến cậu cũng không tiện rêи ɾỉ, "Anh họ, cᏂị©Ꮒ đĩ da^ʍ, sướиɠ lắm..."
"Ha, ưm a... Thật thoải mái, đĩ da^ʍ bị cᏂị©Ꮒ thật thoải mái..."
"A a a anh mau cᏂị©Ꮒ em đi..."
Lúc này Tô Ngôn đã không còn lý trí, thân thể bị nện đến biến thành một bãi nước mềm mại, ngoại trừ dang rộng đùi lớn tiếng rêи ɾỉ ra thì cậu đã không rảnh quan tâm cái gì khác nữa.
Tư thế này đối với Lý Tuyệt không được coi là quá cố sức nhưng cũng không được tiện cho lắm, chỉ là hắn muốn thấy rõ Tô Ngôn bị cᏂị©Ꮒ trông ra sao mà thôi.
Làm trong chốc lát, Lý Tuyệt đã kéo cậu lên ôm vào trong lòng, đi vài bước đến bên vách tường rồi lại đè cậu lên nhanh chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thành ruột mỏng manh bị gậy th*t thô bạo cọ xát nghiền nát, thậm chí cái nơi sâu tít bên trong chưa từng bị khai phá cũng bị kéo căng từ từ, tầng tầng lớp lớp mị thịt mấp máy liếʍ mυ'ŧ gậy th*t, nước da^ʍ không ngừng trào ra càng giúp cho trận vận động như pít tông này càng thêm trơn tru.
Tiếp tục dập thêm hơn một trăm cái, đột nhiên hô hấp của Lý Tuyệt trở nên nặng nề hơn, rốt cuộc hắn cũng vùi con *** ở nơi sâu nhất trong c̠úc̠ Ꮒσα, vui sướиɠ gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra.
Chất lỏng sền sệt nóng hổi bùng nổ trong ruột, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra liên tục không ngừng nghỉ lên vách thịt yếu ớt ở chung quanh. Tô Ngôn trợn trắng mắt cùng hắn đạt đến cao trào, cậu sướиɠ đến mức cuộn tròn ngón chân lại.
Lý Tuyệt bắn liên tục hơn chục dòng mới dừng lại, Tô Ngôn bị thả xuống quỳ rạp trên mặt đất, bụng bị mặt đất đè ép nhẹ nhàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt không ngừng trào ra khỏi miệng cúc đang rộng mở của Tô Ngôn.