CƯỜNG BÁCH
Tác giả: Chỉ Xuyên
Edit by Muội
🍓🍑🍓🍑
Chương 2: Bạn đại học (2)
Trước đó Tô Ngôn đã bắn qua một lần rồi, còn đang đắm chìm trong cơn buồn bực và bi thương khi bị bắn bên trong thì miệng nhỏ lại một lần nữa bị xâm phạm. Lưu Thiên đâm vào cũng không sâu, thỉnh thoảng Tô Ngôn sẽ di chuyển đầu lưỡi liếʍ cho hắn trong vô thức. Phương Tư Viễn không *** nhanh lẹ giống như Tôn Kiệt, hắn làm với tần suất riêng của mình, ** *** từng chút từng chút một, mỗi lần đâm vào đầu khấc đều xoa một vòng lên chỗ nhạy cảm, vừa mau lại vừa sâu.
Tôn Kiệt vừa mới phóng thích xong cũng không hề nhàn rỗi, hắn tiến lên ngồi trên lưng Tô Ngôn, nắm lấy dương v*t còn chưa mềm xuống cùng với trứng dái cọ xát lên tấm lưng bóng loáng của Tô Ngôn, hắn cảm nhận được da thịt non mềm đè ép dương v*t của chính hắn, bàn tay luồn xuống phía dưới xoa ngực Tô Ngôn vô cùng thô bạo, thỉnh thoảng còn nắm núʍ ѵú sưng to lôi kéo rồi xoa bóp, giống như cưỡi một con ngựa trắng như tuyết.
Phương Tư Viễn đảo quanh tuyến tiền liệt của Tô Ngôn, hắn vô cùng vừa lòng hưởng thụ thân hình đang run rẩy của người dưới thân: "Chậc chậc, Tôn Kiệt mày thật biếи ŧɦái, loại tư thế này mà mày cũng nghĩ ra được."
"Giống nhau giống nhau thôi." Tôn Kiệt không thèm đếm xỉa đến hắn, "Cũng không biết ai đưa ra ý tưởng đêm nay chơi người đẹp nhỏ này."
Phương Tư Viễn không trả lời, chỉ bóp mông thịt của Tô Ngôn, hắn hung hăng xâm phạm người dưới thân.
Chơi được một lúc, Phương Tư Viễn cảm thấy mình sắp bắn rồi, hắn rút gậy th*t ra rồi ra hiệu cho hai người buông Tô Ngôn, sau khi chờ bọn họ không tình nguyện thả người ra, hắn liền lật Tô Ngôn lại nằm ngửa trên giường. Ôm hai cái đùi thon dài lên, dương v*t cứng ngắc tiến vào lỗ thịt đã bị *** mở từ lâu, hắn đè cậu trên giường đâm vào rút ra mạnh mẽ, dùng sức đến mức mông của Tô Ngôn không còn dính trên mặt giường.
Trong miệng Tô Ngôn không còn bị nhét vào bất cứ thứ gì, rốt cuộc có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ. Cậu khóc lóc ôm lấy lưng Phương Tư Viễn, hai chân càng dang rộng ra để Phương Tư Viễn có thể tiến vào sâu hơn.
"Không... A a... Sướиɠ quá... Đừng, đừng mà, sẽ chết... Sẽ chết mất a a... Ha a..."
"Bây giờ bé đẹp mới thấy sướиɠ hử?" Vừa rồi Tôn Kiệt không nghe được tiếng rên dâʍ đãиɠ, hắn có chút ghen ghét nhéo nhéo núʍ ѵú của Tô Ngôn, sau khi hắn buông tay, Lưu Thiên liền tiến lên xoa xoa nhẹ nhàng.
"Không... A a... Không, không phải..." Trên ngực Tô Ngôn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cậu càng rên to hơn, đầu óc trống rỗng không biết bản thân mình đang nói cái gì, "Thật nhanh... Quá nhanh rồi... A a... Chậm... Ưm a a..."
Phương Tư Viễn không quan tâm đến lời xin tha của cậu, sau khi hắn ôm người ta đâm vào mấy chục cái vừa nhanh chóng lại vừa hung ác, hắn liền tách cặp mông non mềm của Tô Ngôn ra, xuất tinh đầy sảng khoái.
Tô Ngôn sớm đã bị động tác ** *** kịch liệt làm cho bắn ra ngoài rồi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn phun ra chuẩn xác lên tuyến tiền liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu trợn trắng hai mắt. Trong khoảng thời gian ngắn mà đã bắn ra hai lần khiến Tô Ngôn sức cùng lực kiệt. Chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần muốn nói gì đó, cậu liền cảm giác bản thân mình được người nào đó ôm lên, ngồi trên dương v*t của đàn ông.
Tôn Kiệt vuốt ve cái đùi trắng như tuyết của Tô Ngôn, hắn bú ʍúŧ ngậm cắn núʍ ѵú đã bị chơi đến sưng đỏ từ lâu, Tô Ngôn ngồi trong lòng ngực Lưu Thiên bị làm đến nghiêng ngả, cậu chảy nước mắt nói ra những lời van xin yếu ớt: "Van, van xin mấy người, tôi thật sự... Hưm ưʍ... Tôi thật sự chịu không... Ha a... Chịu không nổi..."
"Sao bé đẹp có thể nói dối chứ." Tôn Kiệt nắm lấy dương v*t còn dính dâʍ ɖị©ɧ của Tô Ngôn, ngón cái cọ xát lỗ niệu đạo, hàm răng hắn gặm cắn lên xương quai xanh của cậu: "*** nhỏ đã cứng thành như vậy rồi, sao lại chịu không nổi?"
"Xin mấy người..." Tô Ngôn nắm lấy đầu tóc của Tôn Kiệt, không biết là muốn hắn buông ra hay là không muốn hắn rời đi, "Thả tôi... Hưm ưʍ... Van xin mấy người... Hãy để tôi quay về đi mà..."
Nói còn chưa dứt, Tô Ngôn đã bị Lưu Thiên ở phía sau xoay mặt qua hôn lên miệng, trong khoang miệng bị liếʍ láp quấy loạn thật nhẹ nhàng, dưới thân lại bị xâm chiếm mạnh mẽ, nước bọt dư thừa chảy dọc xuống từ khoé miệng của Tô Ngôn. Lưu Thiên bóp eo cậu rồi lại ấn cậu xuống, để cho gậy th*t to lớn không ngừng xỏ xuyên trong lỗ thịt khít chặt. Tô Ngôn bị nụ hôn nhẹ nhàng của Lưu Thiên làm cho tình mê ý loạn, không ngờ cậu lại bắt đầu dần dần đáp lại nụ hôn của đối phương.
Tôn Kiệt đặt dương v*t của hai người ở bên nhau bắt đầu thủ da^ʍ, một cái tay khác vươn đến nơi kết hợp của Lưu Thiên và Tô Ngôn, hắn dùng ngón tay ấn ấn miệng lỗ bị căng ra bóng loáng, "Còn có cả một đêm dài mà bé ơi."
Tô Ngôn bị Tôn Kiệt đang thủ da^ʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến rên lên "ưm ưm", Phương Tư Viễn có chút nóng nảy cầm gậy th*t đánh lên mặt Tô Ngôn, hắn dùng dâʍ ɖị©ɧ dính trên đầu khấc bôi lên gương mặt cậu, trông thật da^ʍ mĩ, "Chậc, mày còn chưa xong hả."
Phương Tư Viễn để dương v*t cọ xát lung tung trên mặt cùng trên cổ của Tô Ngôn, Lưu Thiên lại mυ'ŧ lấy cái lưỡi mềm mại của Tô Ngôn trong chốc lát mới lưu luyến buông cậu ra, ngược lại hắn lại hôn lên tấm lưng mịn màng của cậu. Lưu Thiên vừa mới rời đi, Phương Tư Viễn liền nhét dương v*t vào, thậm chí Tô Ngôn còn chưa kịp hít thở thông thì miệng cậu lại tiếp tục bị ngăn chặn. Phương Tư Viễn đè cái gáy của Tô Ngôn, hắn coi cái miệng nhỏ nhắn của cậu như lỗ nhỏ mà bắt đầu ** ***, mỗi lần đầu khấc thâm nhập vào trong đều chạm đến cổ họng của cậu, động tác nôn khan của Tô Ngôn chỉ khiến Phương Tư Viễn càng thêm sảng khoái. Thỉnh thoảng hai bên má của Tô Ngôn bị đâm vào đến nhô ra, hiện ra hình dạng cái đầu khấc, trứng dái hai bên cứ tát lên mặt cậu "bạch bạch", thậm chí còn xuất hiện những vết đỏ mờ mờ. Sức lực va chạm của Phương Tư Viễn quá mạnh, tốc độ quá nhanh khiến tay Tô Ngôn liên tục đánh lên chân hắn muốn hắn rời đi, nhưng cậu còn chưa đẩy người đi ra được thì đã bị Tôn Kiệt bắt lấy bàn tay, nắm lấy một cây gậy thô to nóng bỏng khác.
Bây giờ trong miệng Tô Ngôn ngậm một cây dương v*t đỏ tím đang ra ra vào vào, trong tay cậu còn vuốt ve một cây, phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ không rõ, ngồi trong lòng ngực của một người đàn ông và bị *** lắc lư lên xuống, một bức ảnh như vậy, bất kể là ai nhìn đến đều sẽ cảm thấy người này thực sự là dâʍ đãиɠ không thể chịu nổi.
Phương Tư Viễn đâm vào rút ra thêm mười mấy cái thì dừng lại, hắn dùng dương v*t còn nhét ở trong miệng Tô Ngôn vỗ nhẹ lên khuôn mặt căng phồng của cậu, để cho cậu tỉnh táo đôi chút: "Đừng lười biếng, bé dâʍ đãиɠ."
Tô Ngôn bị lấp kín miệng chỉ có thể ậm ừ một tiếng, miễn cưỡng hé nửa con mắt, cố gắng di chuyển đầu lưỡi để phục vụ cho người đàn ông này. Phương Tư Viễn cười lạnh một tiếng nhìn Tô Ngôn đang chìm sâu trong du͙© vọиɠ, hắn đè gáy cậu, nghiền nát cái lưỡi của cậu đâm vào chỗ càng sâu hơn.