Cường Bách

Chương 1: Bạn đại học (1)

CƯỜNG BÁCH

Tác giả: Chỉ Xuyên

Edit by Muội

🍓🍑🍓🍑

Chương 1: Bạn đại học (1)

Triệu Nhiên bảo tối nay có một buổi tụ họp nhỏ cùng với bốn người trong ký túc xá thời đại học của anh, nghĩ rằng đã lâu lắm rồi mọi người không gặp nhau nên anh muốn dẫn Tô Ngôn đi cùng.

Tô Ngôn cùng Triệu Nhiên mới xác nhận mối quan hệ cách đây không lâu, tất nhiên là Tô Ngôn đồng ý lời mời của anh, hơn nữa hai người từng học cùng trường, đương nhiên Tô Ngôn cũng có quen biết với bạn cùng phòng của Triệu Nhiên, mặc dù cậu với bọn họ không phải là kiểu quá thân thiết, nhưng vì là bạn của Triệu Nhiên nên Tô Ngôn vẫn đi cùng.

Quan hệ của Triệu Nhiên cùng với những người bạn cùng phòng từ lúc mới vào đại học cho đến nay vẫn luôn rất tốt, cho dù sau khi tốt nghiệp đã lâu lắm rồi họ mới gặp nhau nhưng cũng không có chút cảm giác xa lạ nào. Mọi người đều nâng ly rượu trò chuyện rôm rả trông thật náo nhiệt, bọn họ cùng nói về những chuyện tào lao rồi đến tình hình gần đây của bản thân, đúng lúc này Triệu Nhiên mới nói về mối quan hệ của anh và Tô Ngôn cùng với mấy người bọn họ, bọn họ sửng sốt vài giây, sau lại cười to ôm lấy bả vai Triệu Nhiên lắc lắc: "Tôi nói, lúc nãy tôi đã muốn hỏi ông không nói một lời nào mà dẫn theo người khác đi cùng là muốn làm cái gì, tôi nghẹn muốn chết rồi."

"Ha ha, nhắc đến Tô Ngôn thì hồi đó cậu ấy còn được mệnh danh là hotboy của trường tụi mình đó."

Triệu Nhiên và Tô Ngôn bị mấy người bọn họ ồn ào một hồi lâu, Triệu Nhiên cười cười đánh bọn họ vài cái, sau lại nói sang đề tài khác, mà sắc mặt Tô Ngôn vẫn còn đỏ bừng lên, cậu cúi đầu nhấp một ngụm rượu, yên lặng nghe bọn họ trò chuyện cùng nhau.

Cuối cùng khi Triệu Nhiên say không gượng dậy nổi, Tô Ngôn cũng cảm thấy mình sắp hết chịu nổi rồi, thấy hai người say dữ dội như thế, bạn cùng phòng của Triệu Nhiên liền đặt phòng cho họ ở khách sạn gần đây, rồi cùng đưa bọn họ qua đó.

Tô Ngôn đứng trước cửa cảm ơn đối phương rồi đỡ Triệu Nhiên xụi lơ ngã xuống giường, sau khi cậu miễn cưỡng tỉnh táo lau chùi sơ qua cho Triệu Nhiên thì thật sự là không chịu đựng được nữa, cậu ngã xuống bên cạnh Triệu Nhiên rồi lập tức thϊếp đi.

Tô Ngôn là bị người ta sờ tới tỉnh dậy. Trên ngực bị sờ nắn đến có cảm giác ngứa ngáy, dường như hạ thể cũng bị sờ đến run run rẩy rẩy đứng lên, cậu không ngờ Triệu Nhiên tỉnh lại nhanh như vậy, nhưng thật sự là thân thể quá mệt mỏi, Tô Ngôn liền đẩy cái bàn tay đang vuốt ve ở ngực của mình cho có, cậu mơ mơ màng màng hừ một tiếng: "Triệu Nhiên em mệt quá..."

Bàn tay lộn xộn kia ngừng lại, cậu cho rằng Triệu Nhiên sẽ thông cảm buông tha cho cậu như thường lệ, khi cậu sắp yên bình chìm vào giấc ngủ, chợt Tô Ngôn cảm thấy núʍ ѵú của mình bị đau xót, có tiếng cười đùa vang lên.

"Ồ, bé đẹp coi tụi mình như là chồng của ẻm này."

Giọng nói xa lạ khiến Tô Ngôn kinh ngạc, cậu đột nhiên mở mắt ra, còn chưa kịp ngồi dậy thì trên ngực đã bị bàn tay đè xuống nằm trở lại trên giường, sau đó hai chân bị tách ra, hạ thể bị nâng lên, một con quái vật khổng lồ nóng bỏng như lửa cứ thế mà lao vào trong cơ thể cậu.

Lỗ nhỏ sớm đã được người liếʍ cho ướt mềm nuốt lấy dị vật thô to vô cùng dễ dàng, cảm giác mềm mại khít chặt khiến hắn thoải mái đến mức phát ra một tiếng kêu rên.

"Bề ngoài trông thuần khiết như vậy, không ngờ bên trong lại da^ʍ như thế. Hừm... Sướиɠ quá!"

"Tao đã nói rồi, chắc chắn bé đĩ da^ʍ này vô cùng dâʍ đãиɠ, mày nhìn núʍ ѵú của ẻm kìa, chỉ là tùy tiện sờ soạng vài cái đã cứng lên thành thế này rồi."

Ngay lúc hạ thể Tô Ngôn bị xâm phạm, cậu bị đâm vào đến hét to thành tiếng, còn chưa kịp mở miệng chất vấn đã bị từng cú nện mạnh mẽ liên tiếp khiến lời nói bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ vô cùng xấu hổ. Nghe những lời nói xúc phạm này, cậu híp mắt cố gắng nhìn phía trước, đám người xung quanh không phải là bạn cùng phòng của Triệu Nhiên vừa rồi còn uống rượu cùng với bọn họ thì là ai chứ?

Lúc này, Tô Ngôn đang bị Tôn Kiệt ôm đùi dùng sức ** ***, núʍ ѵú thì bị Phương Tư Viễn lôi kéo xoa bóp, mà trong bàn tay của cậu phải nắm chặt cái thứ ở dưới thân của Lưu Thiên, người mà cậu cho rằng là thành thật nhất, để thủ da^ʍ cho hắn.

"Ha, bé đĩ da^ʍ tỉnh rồi? Được phục vụ có sướиɠ không?" Phương Tư Viễn thấy cậu ngây ngốc nhìn Tôn Kiệt đang ra ra vào vào ở thân dưới của mình, hắn buông viên thịt trong tay ra, cầm cây gậy th*t của mình chọc lên môi của người nằm bên dưới, "Nếu đã tỉnh rồi thì phải ngoan ngoãn ngậm nó cho anh."

Sau khi bị chọc vài cái, Tô Ngôn mới hiểu được tình hình hiện tại của mình, trong mắt cậu hiện lên vẻ đau khổ cùng tức giận, quay đầu tránh né cái đầu khấc đang chọc trên miệng mình, cậu tức giận đến mức giọng nói cũng run rẩy lên.

"Các anh, các anh đang làm... Ưm a... Làm cái gì đó?! Triệu Nhiên, Triệu... A a!"

"Em yên tâm, Triệu Nhiên đang ngủ ngon lành ở phòng bên cạnh đấy." Khách sạn này chính là của nhà Tôn Kiệt mở, với hắn mà nói thì đưa Tô Ngôn đang ngủ say sang một căn phòng khác là việc dễ như trở bàn tay, "Hay là bé đẹp muốn cho cậu ta xem bạn trai mình bị người khác *** đến cao trào trông như thế nào hử?"

Tô Ngôn bị *** đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh, lần nào Tôn Kiệt cũng rút nguyên cây ra chỉ chừa lại mỗi đầu khấc ở ngay miệng cúc, rồi sau đó tinh thần của hắn vô cùng hăng hái mà đâm hết nguyên cây vào đến tận phần gốc, trứng dái đánh lên thịt mông của cậu phát ra tiếng vang "bạch bạch" dị thường, khiến cậu cảm thấy thật xấu hổ, thân thể Tô Ngôn căng chặt lại, cậu cố gắng phớt lờ cảm giác sung sướиɠ dần dần dâng lên từ xương cụt.

"Các anh... A... Triệu, Triệu Nhiên sẽ không buông tha cho mấy người."

"Vậy hả?" Tôn Kiệt cười nhạo, tiện tay lấy điện thoại đặt kế bên chụp vài tấm Tô Ngôn đang vặn vẹo dưới thân hắn ngậm dương v*t, rồi đưa đến trước mặt cậu, "Cưng nói thử xem tấm hình này da^ʍ như vậy, Triệu Nhiên nhìn thấy thì sẽ không buông tha cho ai nhỉ?" Sau đó ngón tay của hắn lại kéo đến mấy tấm hình chụp phía trước, "Nếu cưng thấy chưa hài lòng, anh còn có thêm nữa này."

Nhìn thấy ảnh chụp, thân thể Tô Ngôn lập tức lạnh xuống, trong ảnh là cả người cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dấu hôn che kín ở trước ngực cùng cổ của cậu, hai chân dang rộng ra bị người moi móc cái lỗ nhỏ hồng hào mềm mại ở giữa đùi, hoặc là ảnh chụp cậu nhắm chặt mắt, gương mặt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, trong miệng ngậm một cây dương v*t thô to màu đỏ tím, dường như trên mặt cậu còn hiện lên một tia hưởng thụ.

Cậu không biết rằng trước khi mình tỉnh lại đã bị dâʍ ɭσạи biết bao nhiêu lâu rồi, Tô Ngôn chỉ cảm thấy trong lòng mình tràn ngập bi thương, nhưng lỗ nhỏ ở phía dưới dường như có ý thức mà nghênh đón người ngoài đến đến xâm phạm chính mình, Tô Ngôn thật sự chán ghét thân thể của mình, nhưng kɧoáı ©ảʍ lại từ từ chồng chất lên trong cơ thể.

Thấy vẻ mặt Tô Ngôn ngây ngốc nhìn về phía trước, Phương Tư Viễn biết trong lòng của cậu đã từ bỏ phản kháng, vì vậy hắn liền bóp cằm Tô Ngôn rồi nhét cây thịt của mình vào trong miệng cậu.

Tô Ngôn chỉ lo cầu nguyện cơn ác mộng này sẽ sớm kết thúc, hoàn toàn không phát hiện ra hành động của Phương Tư Viễn, cậu thuận theo hé miệng ra để gậy th*t kia tiến vào, cho đến khi nếm được mùi vị tanh nồng thì dường như Tô Ngôn mới phản ứng lại, bắt đầu giãy giụa. Nhưng đầu của cậu đã bị Phương Tư Viễn cố định chắc chắn, cậu chỉ có thể há to miệng tiếp nhận con *** cứng cáp kia, Tô Ngôn chưa từng dùng miệng thủ da^ʍ cho bất cứ người nào, cậu dùng đầu lưỡi đẩy cây gậy hy vọng nó đi ra ngoài, nhưng lại không biết rằng động tác này của cậu sẽ chỉ làm hắn càng thêm điên cuồng.

"Hừm... Đúng rồi, cứ như vậy, bé da^ʍ thật biết cách liếʍ..." Khoang miệng ướŧ áŧ nóng hổi khiến Phương Tư Viễn không nhịn được mà di chuyển càng nhanh, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn, "Bé đĩ da^ʍ ngoan ngoãn để cho tụi anh chơi, tụi anh đảm bảo Triệu Nhiên sẽ không bao giờ nhìn thấy mấy tấm ảnh này."

Tô Ngôn nhắm mắt lại để hai người tùy tiện chuyển động trên người cậu như một cỗ máy, trong lòng đều là cảm giác đau khổ cùng tội lỗi với Triệu Nhiên.

Nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của Tô Ngôn, Lưu Thiên ở một bên có chút không đành lòng: "Tụi mình làm như vậy có phải không tốt lắm hay không?"

"Vậy mày cất cây hàng của mày vào đi." Tôn Kiệt khinh thường mà liếc mắt nhìn cây gậy của Lưu Thiên còn nằm trong lòng bàn tay Tô Ngôn, phát ra tiếng cười nhạo.

Phương Tư Viễn cảm thấy mình đâm vào chưa đủ sâu, liếc mắt ra hiệu cho Tôn Kiệt đổi tư thế, sau đó hắn rút gậy th*t của mình ra, vỗ nhẹ vào mặt Tô Ngôn: "Được rồi, chờ lát nữa bé da^ʍ bắt đầu phát n*ng, sợ là mày nhào vào còn không kịp (*)."

(*) Câu này là tui chém hoi, cũng không hiểu ý của tác giả muốn nói cái gì 🥲.

Tôn Kiệt cũng rút con *** của mình ra, nắm lấy vòng eo Tô Ngôn, đặt cậu thành tư thế quỳ bò. Tô Ngôn lợi dụng chút thời gian này, ngẩng đầu nhìn Phương Tư Viễn: "Triệu Nhiên coi mấy người như anh em, mấy người, lại đối xử với anh ấy như thế này...?"

"Hả?" Tôn Kiệt bật cười khi nghe thấy lời này, chờ cho Tô Ngôn chuẩn xong xuôi liền nóng lòng cầm con *** đâm vào, "Bởi vì xem nó như anh em, nên tụi anh mới không chơi cưng khi còn học đại học đấy."

"Cậu đang nói cái gì... A a!"

Những lời này tựa như sét đánh giữa trời xanh, Tô Ngôn không thể tin được mà quay đầu lại, lời còn chưa nói hết đã bị Tôn Kiệt ** *** mạnh mẽ đến mức phát ra tiếng rêи ɾỉ. Tần suất ** *** lúc này hoàn toàn trái ngược với cọ xát nhẹ nhàng vừa rồi, sự xâm phạm như vũ bão khiến hơi thở của Tô Ngôn trở nên gấp gáp.

Phương Tư Viễn nắm cằm Tô Ngôn để cậu quay đầu lại, dương v*t cứng ngắc nhét thẳng vào miệng cậu, đâm vào rút ra vài cái như đang thăm dò rồi sau đó mới bắt đầu chính thức ** *** theo sở thích của bản thân: "Ha, đúng là sướиɠ thật, bé dâʍ đãиɠ, cưng có biết lúc còn học đại học có biết bao nhiêu người xếp hàng muốn chơi em không?"

Tô Ngôn vừa rêи ɾỉ vừa giương mắt nhìn chằm chằm hắn, tâm tình của Phương Tư Viễn vô cùng tốt, hắn nhìn người mà hắn đã mơ ước mấy năm trời đang ngậm lấy dương v*t của chính hắn, gương mặt tràn ngập nét xuân nhìn chằm chằm hắn, hắn vỗ nhẹ lên gò má bị đâm đến biến dạng: "Lúc đó dáng vẻ của cưng thật ngây thơ cấm dục, có biết bao nhiêu người mơ ước được *** cưng. Tôn Kiệt nói đúng, nếu như tụi anh không xem Triệu Nhiên là anh em, thì liệu lần đầu tiên của cưng có được giữ lại đến tận bây giờ không? Nếu cưng đã bị Triệu Nhiên *** rồi, thì phận làm anh em phải hưởng thụ cùng nhau chứ, cũng không quá đáng lắm phải không?"

Tô Ngôn bị lời nói không có miếng tam quan nào làm cho đen mặt, cậu tức giận muốn há to mồm cắn đứt cây gậy ở trong miệng, ngay lúc cậu vừa định cắn nó thì bất ngờ bị cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột đến từ phía sau khiến đầu óc trống rỗng, quên luôn động tác.

Vốn Tôn Kiệt được lớp mị thịt dâʍ đãиɠ bao bộc đến thoải mái cực kỳ, đột nhiên hắn cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn này co rút chặt hơn sau khi hắn đâm đến nơi nào đó, thân thể mỏng manh trong tay hắn run run rẩy rẩy, lại đâm thêm một chút, cảm giác bị xoắn chặt đã nói cho hắn biết hắn đã đâm đúng chỗ rồi.

Trong lòng Tô Ngôn vô cùng sợ hãi tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ khó mà giải thích được, cảm giác kỳ quái khiến đầu óc của cậu trống rỗng. Quan hệ của cậu cùng Triệu Nhiên mới vừa tốt hơn không bao lâu, bản thân cậu đối với phương diện này cũng không có nhiều ham thích như vậy, Triệu Nhiên hiểu rằng cậu cũng không phải người phóng túng, nên hai người chưa làm được bao nhiêu lần, có thể nói niềm vui tâm lý của Tô Ngôn lớn hơn niềm vui thể xác khi cậu ở bên Triệu Nhiên, từ trước đến giờ Tô Ngôn chưa từng trải qua cái cảm giác mà Tôn Kiệt mang đến, cái loại cảm giác vừa xa lạ lại vừa khủng bố này sắp làm cậu phát điên.

"Bé đĩ da^ʍ bắt đầu cảm thấy dễ chịu rồi sao?" Phương Tư Viễn híp mắt nhìn vẻ mặt đột ngột kinh sợ của Tô Ngôn, theo động tác ** *** của hai người mà càng lúc càng quyến rũ, hắn suy nghĩ một hồi rồi cảm thấy như thể đã đoán ra một sự thật, "Thế nào, nhìn vẻ mặt này của bé, lúc bị Triệu Nhiên *** cũng không có sướиɠ như vậy hả?"

Cây hàng thô to rút ra khỏi khoang miệng, khoé mắt Tô Ngôn rưng rưng, cảm giác truyền đến từ phía sau khiến da đầu của cậu tê dại: "Không... Ha a... A... Đi ra ngoài... Không! Không... A a... Không muốn..."

Thân thể của người dưới thân càng lúc càng mềm, mị thịt bên trong ngày càng ướŧ áŧ trơn trượt, Tôn Kiệt đánh lên mông thịt của cậu, động tác hung ác: "Bé đẹp thả lỏng chút đi, anh sắp bị cưng kẹp gãy rồi."

Tô Ngôn chịu không nổi bò về phía trước muốn trốn thoát, nhưng luôn bị kéo về tiếp tục ** ***. Tuyến tiền liệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục làm cho cậu sướиɠ đến mức không biết bản thân mình đang nói cái gì, Phương Tư Viễn cầm gậy th*t vỗ vỗ lên mặt cậu, đến khi miệng đối phương há ra lại nhét vào trong: "Chậc chậc, nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ của ẻm kìa, sợ là Triệu Nhiên cũng không làm cho ẻm được sướиɠ như thế. Có vẻ như tụi mình nhặt được báu vật rồi nha."

"Thật đúng là cực phẩm." Tôn Kiệt nhìn chằm chằm vào cái lỗ ở giữa, lúc hắn rút ra còn mang theo mị thịt phấn hồng ra khỏi lỗ nhỏ, bàn tay của hắn lôi kéo miệng lỗ ra hai bên để mình tiến vào sâu hơn, "Không ngờ phía dưới bị *** còn chảy ra nước! Bé đẹp nghe một chút nè, âm thanh này có dễ nghe không?"

Căn bản là Tô Ngôn không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, cả hai miệng trên dưới đều bị lấp đầy, Lưu Thiên ở một bên còn tiến lên hôn lưng cậu chơi đùa núʍ ѵú của cậu, kɧoáı ©ảʍ tột độ này khiến cậu không thể nào suy nghĩ được nữa.

Tôn Kiệt bóp lấy eo Tô Ngôn ra ra vào vào hung ác thêm vài cái, sau đó bắn ngay lên tuyến tiền liệt của cậu, chất lỏng nóng hổi tưới lên vách tường ở bên trong làm cho Tô Ngôn thật sung sướиɠ, dường như cậu cũng nhận ra được điều gì đó mà giãy giụa vô cùng kịch liệt, nhưng thân thể đã không còn chút sức lực nào vì bị *** trong thời gian dài, đầu cũng bị giữ chặt không có cách nào cử động được, nên cậu chỉ có thể buộc lòng tiếp nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tôn Kiệt. Sau khi Tôn Kiệt bắn xong lại nhéo nhéo cặp mông thịt non mềm rồi xoa bóp mạnh mẽ, hắn trao đổi ánh mắt với Phương Tư Viễn, Phương Tư Viễn để cho Lưu Thiên thay thế chỗ của mình, sau đó hắn cầm lấy dương v*t đã được liếʍ láp dính đầy nước bọt trơn bóng nhét vào trong c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ nhắn ướt mềm đã bị bắn đến rối tinh rối mù.