Sống Sót

Chương 12: Tình cảnh hỗn loạn

Editor : Hannah

Lúc động tình Kim Ngọc giống như một yêu tinh nhỏ, chặt chẽ ôm lấy thân thể cùng linh hồn của Nam Cung Liệt, làm cho hắn chỉ có thể theo Kim Ngọc trầm luân bên trong du͙© vọиɠ.

Kim Ngọc giống như yêu tinh đang hút dương khí nam nhân, tham lam ép lấy dịch thể của Nam Cung Liệt, trên thân thể màu mật ong đều là chất lỏng dính dấp, lóe lên màu sắc bí ẩn mà sa đọa, đôi mắt màu hổ phách ướŧ áŧ cơ hồ có thể chảy nước, môi đỏ mềm mại lúc khép lúc mở phun ra tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ dụ người.

Thật sự là yêu tinh! Bắc Cung Tiên bị Phương Liên Nhi gài tới đây thế nhưng đã muộn than thở, trên khuôn mặt luôn ngây thơ dương quang ẩn giấu lão luyện cùng thành thục.

Bắc Cung Tiên mang trên mặt tươi cười ngây thơ yếu ớt nhìn Kim Ngọc giao hợp cùng Nam Cung Liệt nói: “Tình cảnh thật kí©ɧ ŧìиɧ a!”

Thanh âm của Bắc Cung Tiên lọt vào trong tai Nam Cung Liệt, nhưng căn bản không truyền tới tai Kim Ngọc, cậu tiếp tục quấn lấy Nam Cung Liệt hai tay mềm mại chặt chẽ ôm lấy cổ của hắn. Ở bên tai của Nam Cung Liệt phát ra tiếng rêи ɾỉ dính dấp động nhân, tiểu huyệt dưới thân càng mở ra đóng lại hút liếʍ dươиɠ ѵậŧ thô to tiến vào muốn đối phương tập trung toàn bộ lực chú ý lên trên người mình.

Bắc Cung Tiên cau mày cảm thấy Kim Ngọc có chút không đúng, còn chưa đợi trong lòng hắn nghĩ ra vấn đề, Đông Phương Nhược cũng muộn “Một bước” tươi cười ôn nhu đi tới. Trong nháy mắt nhìn thấy Kim Ngọc nụ cười liền cứng ở trên mặt, khuôn mặt như ngọc trở nên âm trầm đáng sợ.

“Kim Ngọc!”

Đông Phương Nhược nhìn Kim Ngọc đắm chìm trong du͙© vọиɠ lên tiếng gọi cậu, ngữ điệu lạnh lẽo cứng rắn làm Nam Cung Liệt không tự chủ run lên một cái. Nhưng Kim Ngọc vẫn như trước không nghe thấy, hiện tại huyết dịch cả người cậu đều đang kêu gào muốn, ngoài muốn ra thì không còn gì hết.

“Phương Nhược!”

Nam Cung Liệt xấu hổ nhìn Kim Ngọc nói, hắn cũng không hiểu mình vì sao lại như vậy, tay hắn đặt trên người Kim Ngọc muốn đẩy ra, nhưng lại bị cậu nắm chặt lại, thậm chí còn lè lưỡi đặt ở giữa môi liếʍ láp phun ra nuốt vào, dáng dấp thỏa mãn làm Nam Cung Liệt đặc biệt lúng túng.

“A! Thực sự là chương trình thành nhân tuyệt vời đúng không?”

Đông Phương Nhược giận dữ cười, trên khuôn mặt như ngọc đều là ý cười dữ tợn, hai tay không tự chủ được nắm chặt.

“Phương Nhược! Không phải như vậy, đây là hiểu lầm! Là Phương Liên Nhi…”

Nam Cung Liệt dùng hết khả năng giải thích, muốn tránh khỏi sự quấn quýt si mê của Kim Ngọc, nhưng tiểu huyệt thoải mái cùng thân thể kia sao có thể dễ dàng tách rời như vậy? Dươиɠ ѵậŧ thô to trái lại không tự chủ được tiến vào càng ngày càng sâu, làm Kim Ngọc phun ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.

“Hiểu lầm?”

Đông Phương Nhược nhìn Kim Ngọc đang trầm mê thực sự hận không thể bóp chết đối phương, sau đó gϊếŧ chết Nam Cung Liệt, để bọn họ có thể tại địa ngục làm một đôi dã uyên ương.

Bắc Cung Tiên nhìn Đông Phương Nhược giận dữ trong đầu lướt qua lợi ích mấy người một chút sau đó nhanh chóng nói:

“Phương Nhược! Bình tĩnh một chút, Kim Ngọc, hắn hình như hoàn toàn không còn tỉnh táo, bị hạ thuốc, hay là gọi bác sĩ đến trước đi!”

Bắc Cung Tiên vừa nói vừa giúp Nam Cung Liệt tách Kim Ngọc đang quấn quýt si mê ra, bàn tay ấm áp dẻo dai mang theo một chút da^ʍ hương của Kim Ngọc thuận theo quấn lên trên người Bắc Cung Tiên, phần ấm áp cùng mê hoặc kia làm Bắc Cung Tiên cảm thấy chính mình có chút cứng rồi.

“Hắn bị bỏ thuốc, tôi cũng bị bỏ thuốc.”

Nam Cung Liệt đón nhận lấy ánh mắt gϊếŧ người của Đông Phương Nhược nhanh chóng giải thích, cũng không lo tìm quần áo, nhanh chóng cầm điện thoại di động gọi bác sĩ.

Bắc Cung Tiên nhìn Đông Phương Nhược khuôn mặt âm trầm đứng ở một bên không nói lời nào cùng Kim Ngọc sờ xoạng lung tung trong l*иg ngực, trong lòng thở dài sau đó càng dùng sức chặt chẽ ôm Kim Ngọc vào trong ngực. Dù cho bị bờ môi mềm mại của Kim Ngọc hôn cũng không dám liếc mắt nhìn con ngươi ướt nhẹp như mèo con động dục kia của cậu một cái, nếu như chính mình vạn nhất cũng không nhịn được thì làm sao?

Bác sĩ trong tiếng rít gào của Nam Cung Liệt đến rất nhanh, động tác nhanh chóng dưới sự chỉ thị cùng trợ giúp của Bắc Cung Tiên giúp Đông Phương Nhược trị liệu cho Kim Ngọc, cho cậu uống thuốc an thần đắp chăn lên. Sau đó đơn giản hút máu đo lường, kết quả bên trong rõ ràng có xuân dược còn có thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nồng độ cao đến làm bác sĩ âm thầm hoảng sợ, nhanh chóng tiêm thuốc vào cho cậu.

Còn Nam Cung Liệt, trên người hắn không có gì, chỉ là ngược lại tra ra được trong phòng có mùi vị thúc tình không giống bình thường.

Kim Ngọc yên tĩnh quấn ở bên trong chăn, phát sốt hai gò má gầy gò nho nhỏ đỏ bừng, đặc biệt chọc người thương tiếc, nhưng đáng tiếc loại tâm ý thương tiếc kia chỉ có Bắc Cung Tiên cùng Tây Môn Tắc đến muộn có.

Nam Cung Liệt hiện tại ốc còn không mang nổi mình, sao còn có thể quan tâm đến Kim Ngọc. Còn Đông Phương Nhược, hắn cảm thấy Kim Ngọc bị ô uế, bây giờ căn bản nhìn cũng không muốn nhìn Kim Ngọc.

Thật vất vả tỉnh lại từ trong cơn sốt cao Kim Ngọc đến mặt Đông Phương Nhược cũng không nhìn thấy liền bị đưa ra khỏi Đông Phương gia, đến một gian nhà trọ độc lập. Ngoài ra, Đông Phương Nhược cũng không nói phải xử trí Kim Ngọc như thế nào, dù sao Kim Ngọc không phải chỉ là người tình của Đông Phương Nhược, cậu còn là thuộc hạ của Đông Phương Nhược.

—— Keng! Chúc mừng kí chủ thành công vượt qua mốc tử vong thứ nhất.

Nhận được thông báo của hệ thống Kim Ngọc lúc này đang một mình húp cháo trên bàn ăn, sắc mặt trắng bệch như bị bệnh nặng một hồi.

“Hệ thống, hình như tâm tình của cậu có vẻ không tốt lắm?” Kim Ngọc ân cần hỏi han, trong mắt đều là lo lắng.

—— Hệ thống rất xin lỗi, không bảo vệ tốt kí chủ.

“Không sao, cậu xem không phải bây giờ tôi vẫn rất tốt sao? Hệ thống cậu không cần tự trách, quãng thời gian trước cậu đi thăng cấp không phải sao? Có trở nên lợi hại hơn không?”

Kim Ngọc mỉm cười chân tâm thực lòng nói, cậu cũng không cảm thấy hệ thống có trách nhiệm bảo vệ mình, thế nhưng hệ thống nói như vậy cậu thật sự rất vui vẻ.

—— Có, sau này hệ thống sẽ không rời đi nữa, sẽ bảo vệ kí chủ.

“Ừm! Tôi tin cậu.” Kim Ngọc mỉm cười, con ngươi xán lạn như sao.

Đông Phương gia.

Đông Phương Nhược nhìn đóa hoa cùng cành cây kiều diễm yêu kiều trước mắt, thế nào cũng không dậy nổi chút tâm tình cắt tỉa, trong lòng đều là bóng hình Kim Ngọc, có bộ dáng ngoan ngoãn nhìn hắn, có bộ dáng lúc ăn cơm, cũng có bộ dáng trong mắt đều là hắn, thế nhưng càng nhiều lại là bộ dáng yêu mị cùng nồng nặc mê hoặc dưới thân Nam Cung Liệt hôm ấy, làm Đông Phương Nhược buồn bực mất tập trung, hắn yêu thích Kim Ngọc nhưng xưa nay hắn đều không thích đồ bẩn, đây là ranh giới cuối cùng của hắn.

“Thiếu chủ! Nam Cung gia truyền lời, nói nguyện ý lấy vùng khai thác Đông Giang nhận lỗi giúp Phương Liên Nhi.” Quản gia hơi cúi đầu cung kính nói, hắn tự nhiên biết hiện tại tâm tình Đông Phương Nhược không tốt.

“Vùng khai thác Đông Giang, nhìn không ra Nam Cung Liệt này còn là tình thánh a!”

Đông Phương Nhược sắc mặt nguy hiểm nói, trên khuôn mặt như ngọc là sự trào phúng không tả được thành lời, ngón tay trắng noãn tinh tế nhẹ nhàng cầm lấy hoa tươi bày ra trên bàn.

“Vậy ý của ngài là…” Quản gia cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên là đáp ứng, vùng khai thác Đông Giang là lễ vật bồi tội thật tốt!”

Đông Phương Nhược mỉm cười nói, che giấu đi phẫn hận trong lòng, phẫn hận vì sao Đông Phương gia lại yếu thế hơn Nam Cung gia một chút, nếu không như vậy hắn sao có thể đáp ứng, người động đến đồ của hắn thì nên dùng tính mạng để bồi thường không phải sao? Nam Cung Liệt mày có một gia tộc thật tốt, một bà mẹ thật tốt a!

“Thiếu chủ, Kim Ngọc…” Quản gia còn chưa có nói xong liền bị Đông Phương Nhược đánh gãy.

“Sau này tại Đông Phương gia không được nhắc đến cái tên này.” Đông Phương Nhược rõ ràng không kiềm chế được nỗi lòng nói, cành hoa trong tay bị mạnh mẽ bẻ gãy, chảy ra chất lỏng màu xanh lục.

“Dạ!” Quản gia nghe lời đáp.