Thế Gia Tử

Chương 74: hành cung nghe nói

Chương 74: hành cung nghe nói

Trong lòng Cố Hoài Chi rất rõ ràng, xưa nay phần lớn các nhà biến cách đều không có kết cục tốt. Nhân vật đại biểu chính là Thương Ưởng, chịu hình ngũ xa phanh, chỉ nghe đã cảm thấy xương cốt đau. Nhưng mà trên đời này có một số việc luôn phải có người đi làm. Dù cho phải đối đầu với ngàn vạn người, ta cũng dũng cảm bước tới, là một loại cảnh giới cao thượng.

Cố Hoài Chi lại không vĩ đại như vậy, điều hắn làm đều phải dưới đều kiện có thể bảo toàn gia đình. Sở dĩ lựa chọn xuống tay từ phương diện lương thực trước là bởi một là dân dĩ thực vi thiên, làm bá tánh ăn uống no đủ mới là chuyện mà giai cấp thống trị nên làm. Mặt khác là...... phần lớn các nhà biến cách không được chết già có nguyên nhân rất lớn là do bọn họ động vào bánh kem của người khác, hủy tiền đồ, đoạn tài lộ người ta, cuối cùng bị một nhóm người có máu mặt phản công dẫn tới kết cục thê thảm.

Nhưng mà cho dù Cố Hoài Chi thật sự nghiên cứu ra giống lúa mới có sản lượng càng cao, chất lượng càng tốt, sẽ chắn đường của ai? Máy ngàn năm Hoa Quốc vẫn luôn lấy nông cày là chủ, thậm chí đời sau còn nói giỡn rằng trong gen người Hoa đều khắc bản năng trồng trọt. Dưới tình huống như vậy, nếu Cố Hoài Chi nghiên cứu ra giống lúa có chất lượng càng tốt thì các bá tánh dựa đất ăn cơm chỉ có cảm tạ hắn. Bá tánh có thể ăn no thì sẽ không làm loạn, trật tự xã hội sẽ yên ổn hơn không ít, thua nhập từ thuế của triều đình cũng tăng lên, giảm bớt gánh nặng quốc khố, bá tánh cùng hoàng đế tuyệt đối giờ hai tay tán thành. Về phần quan viên trong triều...... Không quan tâm là văn thần hay võ tướng, thế gia hay nhà nghèo, có thể vào triều làm quan, trên danh nghĩa khẳng định có đồng ruộng. Giống lúa tốt mang lại thu hoạch tốt hơn cho bọn họ, bọn họ có điên mới phản đối chuyện này!

Tính như vậy, phương hướng Cố Hoài Chi chọn hiện tại tuyệt đối là con đường an toàn nhất. Chỉ là hệ số khó khăn quá cao, nhưng khảo nghiệm là khả năng của nhân tài trong tay chứ không phải để Cố Hoài Chi tựu xuống đất làm ruộng mỗi ngày, Cố Hoài Chi cũng không có áp lực. Hơn nữa loại thực nghiệm khó khăn này, Cố Hoài Chi chưa từng nghĩ có thể ra kết quả ngay, đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ tiêu tốn cả chục năm. Làm đâu chắc đấy, có thể nói là rất cẩn thận.

Ngoài vấn đề lương thực, Cố Hoài Chi còn định chia thợ thủ công thành nhiều nhóm. Có phụ trách nuôi dưỡng, có phụ trách gieo trồng ở núi rừng, còn có trồng trà, thủ công,... Chuyện này khá giống với phòng thí nghiệm đời sau, mỗi tổ chọn ra một người tổng phụ trách để điều phối tình hình chung, chỉ có một mục tiêu duy nhất là kiên nhẫn nghiên cứu ra một trình độ kỹ thuật cao hơn hiện tại. Đương nhiên, Cố Hoài Chi cũng sẽ không bạc đãi bọn họ, không chỉ phát tiền lương theo tháng, còn thiết lập chế độ khen thưởng làm người đỏ mắt, tổ nào làm ra thành tích thì mỗi thành viên tổ đó đều có thể thu được khen thưởng một trăm lượng bạc, người đưa ra ý tưởng biến cách còn có thể được trọng thưởng gấp 10 lần, trừ cái này ra, Cố Hoài Chi hứa với bọn họ sẽ tìm cho hài tử của bọn họ một công việc tốt trong tương lai.

Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, dưới danh tác như vậy của Cố Hoài Chi, các thợ thủ công đều vô cùng tích cực, sau khi phân xong tổ xong đều gấp không chờ nổi bắt đầu làm việc.

Nhóm người này phần lớn đều là tay nghề tổ truyền, từ nhỏ đã đi theo tổ tông rèn luyện tay nghề. Tùy tiện xách ra một người đặt ở đời sau đều là nghệ thuật gia của dân tộc làm người kinh ngạc cảm thán. Một đám đại lão cùng tổ đội làm nghiên cứu như vậy khiến xác suất ra thành tích lớn hơn rất nhiều.

Cố Hoài Chi cũng không thúc giục bọn họ, mỗi tháng hỏi một câu về phương hướng nghiên cứu cùng tiến độ của bọn họ, thỉnh thoảng có chút linh cảm đề chút ý kiến cho họ. Có lẽ bởi vì địa vị xã hội không cao, đám thợ thủ công này khiến Cố Hoài Chi cảm thấy rất an tâm. Nếu đời trước gặp phải một đội ngũ quy tụ toàn phái thực lực như vậy thì đúng là khảo nghiệm thực lực của lãnh đạo. Rốt cuộc năng lực càng lớn thì tính tình càng lớn, đều cảm thấy mình là đỉnh nhất, ai cũng không phục ai. Có đôi khi chẳng những không kéo được tiến độ công việc mà còn bị kìm hãm lại. Lúc trước Cố Hoài Chi cũng mang qua một tiểu tổ tử vong như vậy, đó là bởi cha Cố muốn rèn luyện tính tỉ mỉ cho hắn mà thành lập một tiểu tổ, không chút nào khoa trương mà nói, sau khi mang theo cái tổ kia hoàn thành nhiệm vụ vượt mức khiến Cố Hoài Chi cảm thấy thoát thai hoán cốt, linh hồn thăng hoa.

Hiện tai trong tay có cả trăm người đều là phái thực lực nhưng Cố Hoài Chi lại không lo lắng chút nào, tuy áp chế của thầng lớp trong xã hội không phù hợp giá trị quan trung tâm nhưng ở tình hình trước mắt này thật sự khiến Cố Hoài Chi bớt đi rất nhiều phiền phức.

Một hoạt hành động này của Cố Hoài Chi đều gãi đúng chỗ ngứa, vừa thấy là biết hắn luyện tập vô số lần trong lòng, logic rõ ràng, trọng điểm minh xác, tất cả mọi người đều rõ ràng mục tiêu của mình là cái gì, thành công làm ra hiệu quả 1 + 1 > 2.

Tuy nhiên những hành động này đều được Cố Hoài Chi tiến hành trong âm thầm, ngoại trừ mấy người Cố Huyền, những người khác cũng chỉ biết gần đây Cố Hoài Chi rất thích đến biệt viện ngoại ô thôi. Vì thế, Cố Hoài Chi còn dẫn dắt một hồi trảo lưu kinh thành—— thời tiết nóng dần, một đám người bắt đầu học Cố Hoài Chi đến ngoại ô tránh nóng. Biệt viện giữa núi luôn râm mát hơn trong thành, là nơi thích hợp để tránh nóng.

Ngay cả Nguyên Hi Đế cũng không ở được, chỉ muốn đến sơn trang tránh nóng.

Nguyên Hi Đế vốn xuất thân võ tướng, tùy tiện đã quen nên cũng không có nhiều chú ý. Thời điểm mấy năm trước còn đánh giắc, hành quân dưới mặt trời chói chang hai tuyết lớn đều là việc nhỏ, còn bởi vậy để lại bệnh căn. Chỉ là trong mấy năm nay mới nghe theo khuyên bảo của nhự y chú ý chăm sóc cơ thể, về bản chất, Nguyên Hi Đế vẫn là người không quá chú ý chất lượng sinh hoạt. Sở dĩ muốn đi biệt viện, chỉ bởi muốn lười một chút.

Không có biện pháp, làm hoàng đế cũng là một chuyện rất mệt. Đặc biệt là trong hai tháng có quá nhiều việc, bình loạn, cứu tế,... hàng loạt công việc khiến Nguyên Hi Đế không có cả thời gian đến hậu cung, mỗi ngày đều dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn cẩu, quầng thâm mắt có thể so sánh với gấu trúc. Nếu muốn làm một minh quân được sử sách lưu danh chính là vất vả như vậy.

Cũng may hai ngày trước Thanh Châu phát tới tin chiến thắng, nói là đã bình định được loạn quân, Thanh Châu đại định. Cùng với việc quân đội hết mình xuống ruộng, làm nhiều việc nông cho nhân dân, khiến thanh danh của triều đình rất tốt, không ít bá tánh đã bắt đầu tự phát mà cung phụng bài vị trường sinh cho Phúc Vương.

Cố Hoài Chi nghe tin không khỏi cảm khái, máy mắn người lĩnh quân là Phúc Vương, là đoàn sủng của hoàng thất, toàn bộ điểm kỹ năng đều dồn lên mang binh đánh giặc. Nếu không, lập công lao lớn như vậy cũng không phải chuyện tốt, đặc biệt là việc võ tướng xoát danh vọng đạt được dân tâm chính là tối kỵ.

Tuy nhiên Phúc Vương đúng là ngốc có ngốc phúc, Nguyên Hi Đế thương hắn, Thái Tử cùng các hoàng tử khác cũng có tinhfcarm huynh đệ với hắn. Cho dù là người không có quan hệ huyết thông với Phúc Vương như Cố Hoài Chi cũng thân cận hơn các vị hoàng tử khác. Một bằng chứng mạnh mẽ nhất là biện pháp để quân đội trợ giúp dân chúng làm việc nhà nông lần này của Phúc Vương là Cố Hoài Chi dạy hắn. Đi theo đường lối quần chúng của Mao chủ tịch năm đó, không lấy sức dân để giải quyết vấn đề cho dân mà còn phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì nhân dân giải quyết vấn đề. Sau lại, mọi người đều đã biết, Mao chủ tịch dùng một Trung Quốc mới nói cho toàn thế giới con đường này có thể thành công. Cố Hoài Chi kết hợp với tình hình xã hội trước mắt xã hội, sửa sang lại một chút rồi nói cho Phúc Vương, cuối cùng cũng được có được hiệu quả đáng ngạc nhiên.

Có phần tin tức tốt này, rốt cuộc Nguyên Hi Đế cũng trút được hòn đá lớn trong lòng xuống, lúc này mới có tâm tư đi sơn trang tránh nóng mấy ngày.

Trung Thư Xá Nhân bên người Nguyên Hi Đế tự nhiên cũng phải đi theo. Có điều vị trí Trung Thư Xá Nhân này cũng có rất người, luận tư lịch, Cố Hoài Chi cùng Phùng Thích là cạn nhất, nếu dựa theo kịch bản quan trường bình thường thì chuyện làm bạn giá khẳng định sẽ không đến lượt bọn họ. Nhưng mà hai người này đều bật hack, Phùng Thích vẫn nhờ cha mình mà được đến một danh ngạch, về phần Cố Hoài Chi, lần này đúng là không phải bởi vì Cố gia mà là phân kiến nghị giúp Phúc Vương mượn sức bá tánh kia của Cố Hoài Chi.

Phúc Vương xưa nay là người người thành thật, thư tay viết riêng gửi về cùng tin chiến thắng đã đề cập rất kỹ công lao lần này của Cố Hoài Chi với Nguyên Hi Đế. Đương nhiên, lấy trinh độ văn hóa của Phúc Vương, muốn hắn viết một đống từ ngữ cao nhã hoa lệ là làm khó hắn, phong thư này từ đầu tới đuôi đều rất thông tục, tràn ngập một cổ nhiệt tình đơn thuần, thế cho nên Nguyên Hi Đế thường thường có thể nhìn thấy vài câu "Đây đều là công lao của Hoài Chi đệ đệ", "Hoài Chi đệ đệ thật quá thông minh" linh tinh. Chất phác đến mức làm Nguyên Hi Đế không có nổi một chút ghen tỵ với Cố Hoài Chi.

Cũng bởi vậy nên Nguyên Hi Đế càng cảm thấy Cố Hoài Chi đáng tin cậy. Tiểu tử này có dũng có mưu, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm còn điệu thấp đến mức khiến người muốn lấy cây roi quất hắn xuất đầu. Quả thực không giống với một thiếu niên, trầm ổn bình tĩnh đến đáng sợ.

Trở thành địch nhân của người như vậy quả thực là khó khăn cấp địa ngục. Nhưng Cố Hoài Chi là thần tử của Nguyên Hi Đế, Nguyên Hi Đế cũng chỉ có vui mừng, thậm chí còn trộm nói đùa với Thái Tử, "Trẫm đã tìm cho ngươi một người có tài Tể tướng rồi!"

Thái Tử cũng hiểu, duỗi tay viết một chữ " Cố" lên không trung, trong miệng cười nói: "Rốt cuộc là ngàn năm thế gia, nội tình thâm hậu, tẫn xuất Tướng tài."

Cuộc nói chuyện của đôi phụ tử chí cao vô thượng này đều là khen ngợi Cố Hoài Chi, cung nữ cùng thái giám theo hầu một bên cúi đầu càng thấp, ở trong lòng nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần không thể chậm trễ Cố đại nhân.

Cố Hoài Chi cứ như vậy mà dựa vào bản lĩnh của mình đạt được cơ hội làm bạn giá lần này. Không phải không có ai nói mấy lời ghen ghét, đặc biệt là thí sinh cùng giới với Cố Hoài Chi, tự nhận là thiên chi kiêu tử, tâm thái có chút xao động khi một sớm nhảy Long Môn. Người làm công tác văn hoá nói mấy lời chua ngoa là hết sức bình thường. Kết quả có người vận khí quá kém, lúc khua môi múa mép bị Thái Tử nghe được. Năm đó Thái Tử cũng từng lên chiến trường, lại có giao tình thân thiết với Cố Hoài Chi, lập tức trở mặt mắng đối phương máu chó phun đầu. Mắng vui vẻ xong, Thái Tử còn tiếp tục nã pháo, "Các ngươi cũng soi gương nhìn xem chính mình có mấy cân mấy lượng, phàm là có một nửa bản lĩnh của Cố Hoài Chi thì cũng không đến mức ở chỗ này nói mấy lời ghen ghét này! Cũng may còn có người như Cố Hoài Chi, nếu không khoa cử tuyển ra đám người như các ngươi thì đúng là mất mặt!"

Những lời này thực sự đã giúp Cố Hoài Chi kéo đầy thù hận của các đồng niên, Cố Hoài Chi nghe xong ngon nguồn mọi chuyện chỉ nghĩ cảm tạ tam đời tổ tông của Thái Tử. Người không biết còn tưởng rằng Thái Tử bất mãn hắn nên mới muốn mượn đao gϊếŧ người nhân cơ hội giẫm chết hắn!

Cố Hoài Chi đương nhiên là không có khả năng bị người giẫm chết, không bị người đố là tài trí bình thường, hai đời cộng lại, Cố Hoài Chi đã nghe quá nhiều lời ghen ghét rồi, nếu đều so đo với bọn họ thì đời này cũng không càn phải làm gì cả chỉ cần ngồi tranh cãi với giang tinh(1) là được rồi. Đối phó bệnh đau mắt, chỉ cần vẫn luôn trạm so với hắn cao, quá so với hắn hảo, liền cũng đủ đem đối phương tức giận đến thăng thiên.

(1)giang tinh: mang nghĩa xấu chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm

Cố Hoài Chi hoàn toàn không để tâm đến những lời nói chua ngoa của những người này, thong thả ung dung mang theo Từ Thanh Y đi theo Nguyên Hi Đế đến sơn trang tránh nóng.

Sơn trang tránh nóng này được xây dựng vởi Cao Tổ hoàng đế Hưng Triều, chỉ cần tu sửa đơn giản một phen là có thể vào ở. Cảnh đẹp của lâm viên bên trong khiến người lưu luyến quên về, một số người đã bứt đầu ngẫu hứng làm thơ. Trình độ làm thơ của Cố Hoài Chi cũng không cao nên cũng không muốn tham gia náo nhiệt, tùy tay gọi nội thị dẫn đường, trước đi thu dọn lại phòng của mình đã rồi tính chuyện khác sau.

Tiểu thái giám dẫn đường tiểu thái giám rất cơ linh, bởi vì sơn trang ít có người tới nên tiểu thái giám này hoạt bát hơn trong trong cung nhiều, dọc theo đường đi ríu rít trò chuyện với Cố Hoài Chi.

Cố Hoài Chi cảm thấy thú vị, cũng hắn thêm vài câu, "Người nhà ngươi cũng ở kinh thành sao?"

"Hồi đại nhân, nô tài là người Vân Châu, người nhà đều ở Vân Châu. Năm đó chiến loạn không nuôi nổi hài tử nên mới đưa nô tài vào cung. Hiện giờ bệ hạ thánh minh, thiên hạ nhất thống, tin nhắn mà cha mẹ nô tài nhờ người mang tới cũng tràn đầy vui vẻ, xem như có thể quá sống ngày tháng yên ổn! Mấy năm nay nô tài cũng tích cóp chút bạc gửi về nhà, trước mắt trong nhà đã mua vài mẫu ruộng, ngày lành sắp đến rồi!"

Cố Hoài Chi nghe cũng vui vẻ, đang muốn nói chuyện, thấy sắc mặt tiểu thái giám tối sầm lại, nhịn không được hỏi: "Nếu ngày lành sắp tới, sao nhìn ngươi lại lo âu như thế?"

Tiểu thái giám chần chờ hồi lâu, cảm thấy Cố Hoài Chi là người hòa khí, nhìn xung quanh xong mới nhỏ giọng nói: "Nô tài nghe người trong nhà nói, thôn bên cạnh có người thi đậu tiến sĩ làm đại quan. Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng hiện tại người nhà kia ỷ vào trong nhà ra đại quan, lấn chiếm ruộng của bá tánh xung quanh. Người nhà nô tài cũng suýt bị bọn họ đuổi đi, cũng may tiểu đệ nô tài cơ linh thổi phồng nô tài ở trong cung phụng dưỡng quý nhân, lúc này mới may mắn tránh được một kiếp."

Trong lòng Cố Hoài Chi lộp bộp một tiếng, sắc mặt bất biến, giống như vô tình mà hỏi: " Vậy những người khác thì sao?"

"Chỉ có thể tự nhận xui xẻo."

"Quan phủ mặc kệ sao?" Cố Hoài Chi nhíu mày.

"Lí chính còn không tính là quan tép riu gì, sao dám quản người nhà quan lớn kinh thành? Nha môn quan phủ ...... Dân chúng cũng không có gan đi vào."

Lòng Cố Hoài Chi trầm xuống, đúng rồi, mình đã quen, hết thảy tư bản đều dựa vào đoạt lấy. Nếu người có tâm trí không kiên định, chợt trở thành quan, thực dễ dàng sẽ lạc lối. Có vài người là bị người nhà hố, rốt cuộc dân trí chưa mở, các bá tánh cũng không hiểu đạo lý lớn gì, kiến thức hạn hẹp nên cũng chỉ muốn chiếm lợi. Ngược lại, loại chuyện gồm thâu ruộng đất này thế gia cũng trải qua, nhưng tướng ăn của thế gia ăn không khó coi như vậy, sẽ giữ lại cả người chứ không đến mức bức người đến tuyệt lộ như vậy.

Trước mắt quan trọng nhất là muốn điều tra rõ loại hiện tượng này rốt cuộc nhiều hay không. Nếu là nơi nơi đều có loại không khí này thì căn bản là tát một cái lên mặt Nguyên Hi Đế, không phải chuyện đơn giản.