Thế Gia Tử

Chương 3: Thiên tư sơ hiện

Chương 3: Thiên tư sơ hiện

Cố Hoài Chi cố ý biểu hiện, Cố Huyền càng cảm thấy kinh hỉ. Nhớ năm đó Cố Huyền cũng từng thử thăm dò tự mình dạy dỗ ba đứa con trai, kết quả là Cố Huyền yêu cầu cực cao, lấy tiêu chuẩn học thần của mình đi yêu cầu mấy đứa nhỏ hai, ba tuổi, kết quả có thể không khiến hắn thất vọng đến tự bế sao?

Vì thế, Cố Huyền còn ghét bỏ ba huynh đệ Cố Lưu nhiều năm.

Không thể không nói, ba huynh đệ Cố Lưu thật sự rất oan uổng.

Cố Hoài Chi biểu hiện lại làm Cố Huyền vô cùng vui sướиɠ, nhớ trước đây ba người Cố Lưu ngay cả câu luận đơn giản cũng không thuộc được, thế nhưng Cố Hoài Chi lại có thể phân tích việc hắn từ quan đạo lý rõ ràng, đây là chênh lệch! Thật là người so người muốn chết, hàng so hàng muốn ném.

Quả nhiên là con của hắn không được!

Cố Huyền lại lén lút ghét bỏ nhi tử một hồi. Nhìn tôn tử chung linh dục tú, Cố Huyền mới hơi cảm vui mừng, cũng may, hắn còn có một tôn tử cực kỳ thông tuệ, trời xanh quả nhiên hậu ái Cố gia bọn họ.

Trong lòng Cố Huyền được an ủi, tâm tình vui sướиɠ, thuận miệng phun tào một hồi với Cố Hoài Chi. Cố Hoài Chi nghe được, khóe miệng hơi hơi run rẩy, ánh mắt nhìn tổ phụ một lời khó nói hết. Dạy tiểu hài tử ba tuổi, trực tiếp nhảy qua sách học vỡ lòng, vừa mới dạy chính là đọc câu trong《 Luận Ngữ 》, đọc xong ba lần còn đọc không ra liền ngại người ngốc, đây là việc người có thể làm sao?

Cố Hoài Chi cảm thấy, không phải cha hắn cùng thúc thúc không được, là tổ phụ không quá ổn. Có một người cha như vậy, ba huynh đệ Cố Lưu thật thảm.

Đột nhiên bắt đầu lo lắng cho kiếp sống học tập của mình phải làm sao bây giờ?

Cố Huyền không biết tôn tử mình đã phun tào hắn 800 lần trong lòng, ngược lại cảm thấy thật vui vẻ, thuần thục lấy ra một quyển 《 Luận Ngữ 》 đặt trước mặt Cố Hoài Chi, một bên chỉ vào chữ một bên thả chậm tốc độ mang theo Cố Hoài Chi đọc. Đồng dạng cũng là ba lần, sau đó làm Cố Hoài Chi đọc ra. Có lẽ nếu Cố Hoài Chi đọc không ra, hắn cũng sẽ bị Cố Huyền ghét bỏ chỉ số thông minh.

Cố Hoài Chi:......

Phương pháp dạy học như vậy, mười hài tử thì cũng phải có mười một cái bị lăn lộn đến khóc thét chạy đi.

Cũng may bản thân Cố Hoài Chi cũng là một cái bug, đời trước cũng là học thần làm người nhìn lên. Luận trí nhớ chưa từng thua qua, có thể nói là đã gặp qua là không quên được. Nhớ trước đây Cố Hoài Chi học thuộc 《 Trường Hận Ca 》, cũng chỉ thô thô quét hai lần đã nhớ kỹ. Hiện tại học thuộc đoạn "Có bằng hữu từ phương xa tới vui vẻ vô cùng" này, cũng chỉ là chuyện hơi mở miệng mà thôi. Rốt cuộc đời trước hắn cũng đã học thuộc《 Luận Ngữ 》, lúc này nếu không phải sợ khiến Cố Huyền khϊếp sợ, Cố Hoài Chi còn có thể biểu diễn cho Cố Huyền một cái vừa sinh ra đã hiểu biết.

Cố Huyền kinh hỉ, lại tìm vài đoạn khó hơn làm Cố Hoài Chi nhớ, điều này đối với ngụy nhi đồng Cố Hoài Chi là hoàn toàn không có áp lực, Cố Hoài Chi lại lần nữa biểu hiện kinh diễm đạt được ánh mắt vừa lòng cực điểm của Cố Huyền.

Hai tổ tôn một người dám dạy một người dám học, nửa canh giờ vèo vèo đi qua. Thẳng đến khi Cố Lưu lại đây đón người, Cố Huyền mới chưa đã thèm dừng lại làm Cố Lưu rất khϊếp sợ, chẳng lẽ cha hắn rốt cuộc tỉnh ngộ, biết tiêu chuẩn của mình quá cao, không nghiêm khắc với tôn tử như vậy nữa? Nếu không, dựa theo phương pháp dạy học tử vong như vậy của cha hắn, dù sao cũng không thể lộ ra biểu tình vừa lòng như vậy.

Sau đó, Cố Lưu đã chịu một đòn bạo kích ngay tim từ cha ruột, "Các ngươi còn nói năm đó ta vỡ lòng cho các ngươi quá nghiêm khắc, trên đời này không có mấy người có thể đạt tới yêu cầu của ta. Hừ, tất cả đều là lấy cớ! Đồng dạng đều là ba tuổi, Hoài Nhi người ta liền biểu hiện thập phần xuất sắc!"

Cố Lưu:???!!!

Trong lúc nhất thời Cố Lưu cũng không biết nên phun tào cha ruột hay nên vui sướиɠ vì chính mình sinh ra một đứa con trai thần đồng.

Có thể bởi vì Cố Huyền đã nghẹn khuất vài thập niên, một sớm tìm được cửa phát tiết nên tạm thời vứt bỏ công phu dưỡng khí mà ngày thường chú trọng, tiếp tục mở miệng nói: "Lúc trước ta đã cảm thấy kỳ quái, ta và  nương ngươi đều là người đã gặp qua là không quên được, cố tình các ngươi cũng không kế thừa được đầu óc của chúng ta, vì điều này, ta còn không biết đã tiếc nuối bao lâu. Cũng may tổ tông phù hộ, làm Hoài Nhi có đầu óc thông minh, thật là đáng mừng."

Cố Lưu:.........

Thôi, là huynh đệ bọn họ không biết cố gắng, cha ruột cao hứng là được.

Cố Hoài Chi biểu hiện như vậy, danh thần đồng bắt đầu ẩn ẩn truyền đi trong phủ. Bởi vì từ lời nói đến đi đường của Cố Hoài Chi đều nhanh hơn hài tử cùng tuổi rất nhiều, ngày thường xử lý cũng càng lý trí, cũng không có cử chỉ khóc nháo ấu trĩ của hài đồng, hiện giờ truyền ra danh thần đồng, hạ nhân trong phủ lập tức bừng tỉnh đại ngộ: Trách không được đại công tử ổn trọng hơn hài tử bình thường nhiều như vậy, nguyên lai là trời sinh thông tuệ!

Sau khi Cố Quyết nghe nói Cố Hoài Chi kế thừa trí nhớ tuyệt hảo đã gặp qua là không quên được của Cố Huyền cùng Từ thị, còn riêng chạy tới nhìn cái hiếm lạ. sau khi cẩn thận đánh giá Cố Hoài Chi từ trên xuống dưới, tâm muốn làm sự tình của Cố Quyết bắt đầu ngo ngoe rục rịch, bế lên Cố Hoài Chi mang đến thư phòng, trong miệng còn nói: "Đi, tiểu thúc dạy ngươi viết chữ đi!"

Người bình thường dạy tiểu hài tử viết chữ, đều là từ dễ đến khó. Cố Quyết lại không giống nhau, từ khó đến dễ, trên giấy viết một đống "Bề thăng đạo" vừa thấy đã khiến người khác đầu vựng mắt hoa, hoài nghi nhân sinh, hình thức dạy học còn hung tàn hơn cả Cố Huyền, mỗi một chữ chỉ dạy một lần, dạy xong là chuyển sang chữ khác, chờ lát nữa tập hợp cùng kiểm tra một lần.

Cố Hoài Chi kiên cường mà căng xuống dưới, nhẹ nhàng đáp đúng hết!

Cố Quyết lúc này mới tới vài phần hứng thú, duỗi tay xoa xoa đầu Cố Hoài Chi, vui vẻ nói: "Tiểu tử được đấy, thật đúng là đều nhớ kỹ. Ta còn tưởng rằng a công ngươi gạt người, cố ý dùng ngươi tới đả kích ta, không nghĩ tới ngươi thật đúng là có thể đã gặp qua là không quên được!"

Cố Hoài Chi không chút nào chột dạ gật đầu, đây chính là hắn tự mang theo bug, kỹ năng thiên phú, người khác hâm mộ cũng không được.

Cố Quyết cười thần bí, tắc bút vào tay Cố Hoài Chi, sau khi dạy hắn tư thế cầm bút liền tiếp tục bút tẩu long xà, nhanh chóng viết một chữ "Cố" trên giấy, rồi sau đó cúi đầu cười tủm tỉm nói với Cố Hoài Chi: "Lại dạy ngươi nhận chữ, chữ này đọc là Cố, chính là Cố trong Ngu Xuyên Cố thị của chúng ta. Đơn giản phải không? So với mấy chữ vừa rồi dễ nhớ hơn nhiều, viết lên cũng đơn giản. Tới, ta dạy cho ngươi viết như thế nào. Đây chính là chữ đơn giản nhất trên đời, ngươi thông minh như vậy, nhất định có thể viết tốt!"

Nếu không phải Cố Hoài Chi là ngụy nhi đồng, nói không chừng sẽ thật sự tin chuyện ma quỷ của Cố Quyết.

Cố Quyết quả nhiên không hổ là con trai ruột của Cố Huyền, kịch bản hố người đều giống nhau.

Chỉ tiếc ngụy nhi đồng Cố Hoài Chi không những không mắc lừa, còn khinh bỉ nhìn Cố Quyết, "Tiểu thúc gạt người, a công dạy con đọc 《 Luận Ngữ 》(1), bên trong hai chữ " Tử viết"(2) đơn giản hơn chữ " Cố"(3)  nhiều!"

(1) Luận Ngữ: là một quyển sách do Khổng Tử và những đệ tử của mình biên soạn, là một  trong bốn sách gọi là Tứ Thư (bao gồm Luận Ngữ, Đại Học, Mạnh tử và Trung Dung), ghi lại những lời dạy của Khổng Tử và những lời nói của người đương thời, gồm 20 thiên, cho thấy phẩm chất tư cách và tính tình của Khổng Tử, nhất là về giáo dục.

(2)Tử viết/ Tử nói: 子曰  (Tử ở đây là Khổng Tử)

(3) Cố: 顧

Cố Quyết bị cháu trai khinh bỉ:...... Thật là thất sách, quên mất tiểu thất học đã học qua khóa biết chữ, không dễ lừa gạt.

Cố Quyết da mặt dày, dường như không có việc gì, tiếp tục cười nói: "Mấy cái này không quan trọng, học được viết tên mới quan trọng. Tới, nhìn kỹ cách ta vận dụng ngòi bút."

Cố Hoài Chi lúc trước cũng học qua thư pháp nhiều năm, cách cầm bút, vận dụng ngòi bút cơ bản đều hiểu rõ. Vấn đề là, chẳng sợ tri thức lý luận cùng kinh nghiệm thực tiễn đời trước lại phong phú, cũng đánh không lại tính cực hạn của thân thể ba tuổi hiện giờ. Tay tiểu hài tử không có nhiều sức lực, viết những chữ hơi nhiều nét một chút liền thành một điểm đen. Cố Hoài Chi còn tốt, chữ viết ra tuy rằng lớn, cũng không có dàn giáo cơ bản, về cơ bản vẫn có thể nhìn ra là chữ "Cố".

Làm một tiểu hài tử ba tuổi, đặc biệt là tiểu hài tử lần đầu tiên cầm bút mà nói, đã rất ưu tú.

Nề hà Cố Quyết cũng là cái đậu bỉ không biết trình độ bình thường của tiểu hài tử ba tuổi, sau khi thấy chữ mà Cố Hoài Chi viết ra đã hung hăng mà cười một hồi, hoàn toàn không để bụng có xúc phạm tới tâm linh yếu ớt của tiểu hài tử hay không.

Thấy nhi tử bị cười nhạo, Cố Lưu cùng lại đây nhất định phải bảo vệ nhãi con nhà mình, cười tủm tỉm cắm Cố Quyết một đao: "Ngươi cười cái gì, lúc trước khi ngươi mới vừa học viết chữ, kém hơn Hoài Nhi nhiều, tất cả đều là một đoàn mực, thấy không rõ đang viết thứ gì. Như thế nào, không tin? Muốn ta sai người mang mấy tập giấy ngươi luyện chữ năm đó lại đây sao?"

Ca ca tự mình ra trận bóc lịch sử đen của mình, Cố Quyết sáng suốt câm miệng, lại dùng ánh mắt tiếp tục đùa giỡn Cố Hoài Chi.

Cố Hoài Chi tức giận trừng mắt nhìn Cố Quyết, có thể khi dễ tiểu bằng hữu như vậy sao? Cần thiết cho hắn biết, tiểu hài tử cũng có tôn nghiêm!

Chữ "Cố" , Cố Hoài Chi viết không tốt, nhưng chữ "Chi" (4) bên trong tên hắn nét bút ít! Cái này có thể!

(4) Chi:之 ( Cố Hoài Chi: 顾淮之)

Dưới sự tức giận Cố Hoài Chi phát huy vượt xa người thường mà viết ra một chữ "Chi" đoan đoan chính chính. Đừng nói, còn rất giống mô giống dạng, tuy rằng bút lực không đủ, nhưng thể chữ thành thục, rất mỹ quan, viễn siêu tiêu chuẩn của tiểu hài tử ba tuổi.

Cố Quyết không khỏi suy sụp, bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Lưu, xoa mặt thấp giọng nói: "Khi còn nhỏ cha cũng như thế này sao? Nếu như vậy thì ta cũng minh bạch vì sao năm đó hắn ghét bỏ chúng ta."

Cố Hoài Chi:...... Tự tin chút, nghe con, xoá chữ " chúng" đi, a công cũng chỉ ghét bỏ mình thúc thôi, cảm ơn.