Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 17

“Sao? Cô cũng cao thượng lắm nhỉ? Làm trà xanh cướp bồ của người khác rồi giờ còn dám lên mặt à?”

Nhắc lại chuyện này Tịch Nhan trầm lắng không nói gì. Cành được đà Phương Mai càng lấn tới cùng đám bạn.

Mộ Cố Trì hình như hiểu ra gì đó. Anh nghĩ chắc người bị Tụ Vãn Y cướp bạn trai là cô. Nghĩ đến cảnh cô vui vẻ với người khác Cố Trì không kìm được mà nhói lòng.

Trong khi Phương Mai và Tụ Vãn Y đang cãi nhau thì Mộ Cố Trì nhẹ nhàng đỡ Tịch Nhan ngồi xuống. Hành động đó đã thu hút ánh mắt của mọi người.

“Tịch Nhan em không sao chứ.”

Cố Trì nhẹ nhàng hỏi thăm, Phương Mai dừng lại không cãi nhau với Tụ Vãn Y nữa mà quay sang cô dò hỏi.

“Này không phải mày cái này là… là nɠɵạı ŧìиɧ chứ?”

“Tịch Nhan mày không thể vì bị tổn thương bởi người trước mà mày đi làm tổn thương người sau được.”

“Đằng kia người mày lấy lại là thiếu gia nhà họ Mộ nữa.”

Phương Mai, Lãn Nguyệt, Bảo Minh mặt khó coi nhìn cô. Còn Tịch Nhan thì nghe không hiểu gì cả, đại khái nghĩ là chuyện có liên quan tới cô.

Bây giờ anh chắc nịch với suy nghĩ của mình. Trong cuộc tình đó Tịch Nhan và người con trai kia đang yêu đương thì bị Tụ Vãn Y cướp bạn trai rồi cô bị tổn thương.

Anh khó chịu, cứ nghĩ đến cảnh Tịch Nhan bên cạnh người khác anh lại khó chịu đến tột cùng. Hắn ta có phúc mà không biết phúc lại dám làm tổn thương cô.

Tuy giận là thế nhưng anh lại cảm ơn người yêu cũ của cô và cái người tên Vãn Y này đã giúp Tịch Nhan đến được với anh.

“Ở đây có chuyện gì vậy?”

“Mộ lão phu nhân?”

“Mộ lão phu nhân?”

Bồi bàn sợ hãi kêu lên, tất cả ánh mắt hướng về phía cửa. Tụ Vãn Y như có cứu tinh mắt sáng lên.

“Hửm? Tịch Nhan sao con ở đây?”

“Bà… Bà nội con…”

“Mộ lão phu nhân, Tịch Nhan cô ta không chung thủy ngược lại còn đi câu dẫn nam nhân bên ngoài bị cháu bắt được.”

“Cô là ai?”

Tịch Nhan sợ hãi, Tụ Vãn Y được nước kể về cô tay chỉ vào người Mộ Cố Trì. Mộ lão phu nhân quay về phía cô ta hỏi.

“Cháu là Vãn Y, con gái của Tụ gia.”

Mộ lão phu nhân không nói gì chỉ gật đầu rồi đi đến bên cạnh Tịch Nhan. Bà cầm tay cô mặt từ sắc lạnh trở nên dịu dàng hiền lành.

“Tịch Nhan cháu dâu ta sao lại ăn mấy món này? Không lẽ Cố Trì không lo cho cháu đoàng hoàng hay sao?”

“Bà nội, sao lại nói cháu như thế? Dù gì cô ấy cũng là vợ cháu, muốn ăn gì cháu phải chiều thôi.”

Mộ Cố Trì phản biện gay gắt lúc này bà mới chú ý đến anh. Thấy cháu dâu quên luôn cả cháu trai ruột thế này.

“Cố Trì? Cháu ra khỏi nhà rồi sao? Tốt quá tốt, công ty của ta có thể đổi chủ được rồi.”