Còn Trần Diễm An thì nói: “Con nít thì phải bệnh thôi, chẳng qua chỉ là bị cảm mạo thông thường, đâu có yếu ớt như thế.”
Gật gật đầu, buổi tối Âu Dương Tư và Trần Diễm An phân công thay nhau trông chừng đứa nhỏ, nửa đêm trước là Trần Diễm An trông chừng Huyền Diệp, nửa đêm sau đến sáng là Âu Dương Tư.
May mắn là đến nửa đêm, cơn sốt của Huyền Diệp đã giảm đi không ít, lúc này, nỗi lo trong lòng Trần Diễm An mới từ từ tan đi.
Từ sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì chưa từng bị bệnh lần nào, bây giờ vừa mới trở về thành phố S, tình trạng này đã xảy ra, thật là.
Ngồi ở bên cạnh trông coi, Trần Diễm An cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ ập tới, cô chậm rãi nhắm mắt rồi ngủ thϊếp đi.
Trong lúc ngủ mơ màng, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện gương mặt của Quý Hướng Không, nửa sáng nửa tối, giống như bị sương mù bao phủ, không nhìn thấy rõ cho lắm.
Nhưng trong lòng cô không còn dao động, cũng không còn cảm giác đau đớn kịch liệt ăn mòn mình, mà rất bình thản, yên lặng như mặt nước.
Sáng ngày hôm sau.
Lúc Quý Hướng Không đang ăn sáng, Giang Uyển Đình thừa dịp hỏi: “Có phải là Trần Diễm An đã trở về không?”
Bàn tay đang bưng ly cà phê hơi khựng lại, anh gật đầu, sau đó lại uống tiếp một ngụm, nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
Giang Uyển Đình cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì nữa, liền coi như thôi, dọn dẹp rồi dự định đi vào trong nhà ăn.
Quý Hướng Không ngồi trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, lông mày vẫn nhíu chặt, dường như là đang suy nghĩ cái gì.
Anh gọi điện thoại cho ban tổ chức buổi tiệc tối ngày hôm qua, muốn có số điện thoại của CY.
Ban tổ chức cũng không do dự gì, trực tiếp gửi số điện thoại qua cho anh.
Quý Hướng Không gọi vào số điện thoại này, nhưng âm thanh truyền đến lại không có người bắt máy, sau đó lại tắt máy.
Thời gian dài như thế, số điện thoại của Quý Hướng Không vẫn không đổi. Cho nên, đương nhiên Trần Diễm An biết là anh gọi điện thoại tới.
Cô cau mày, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng xoa xoa lông mày, tùy ý ném điện thoại di động qua một bên, sau đó lại kêu thư ký kiểm tra lịch trình làm việc của cô.
Chỉ một lúc sau, thư ký đã kiểm tra xong xuôi rồi báo cáo lại cho cô từng thứ một.
Công việc ngày hôm nay của Trần Diễm An là bắt đầu chụp tạp chí trang sức, phong cảnh mà bọn họ lựa chọn là Lệ Uyển, cảnh sắc tươi đẹp, bầu không khí phù hợp, mọi thứ đều rất tuyệt vời.
Đã là cuối đông, nhưng khí hậu ở thành phố S vẫn rất lạnh, đội ngũ nhân viên bị lạnh cóng cả tay chân.
Trần Diễm An không đưa Huyền Diệp theo, Âu Dương Tư cũng không đi cùng, anh ta ở lại khách sạn chăm sóc cho Huyền Diệp.
Lúc mọi người định chụp ảnh, bỗng nhiên lại có âm thanh hỗn loạn truyền tới, sau đó là một chiếc xe tải lớn chất đầy đồ.
Mọi người đều rất kinh ngạc, còn chăm chú nhìn một hồi, có một chiếc Bentley màu đen đi sau cùng. Xe dừng lại, cửa xe mở ra, người bước xuống xe là Quý Hướng Không.