Nhưng tổng giám đốc chưa từng tỏ thái độ, cô ta cũng không dám tự cho rằng mà đi thăm dò ý trong lòng anh.
Quý Hướng Không đương nhiên cũng nhìn rõ một màn này, đôi mắt hơi nheo lại.
Trần Diễm An đang cười lạnh, không có một chút độ ấm: “Đau lòng rồi sao? Có muốn qua đó bế công chúa không, làm một lần anh hùng cứu mỹ nhân!”
Anh không nói gì.
Nhưng Trần Diễm An lại tiếp tục mở miệng, ánh mắt lạnh lùng, nói từng câu từng chữ: “Lần trước không có nói được, vậy thì hôm nay nói đi, nói ở đây.”
Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí giữa hai người lạnh tới mức khiến người ta cảm thấy lạnh băng, không ai nói chuyện!
“Không phải nói muốn nói với tôi sao, bây giờ sao câm rồi, lẽ nào không muốn nói nữa?”
Ly nước Trần Diễm An cầm trong tay vẫn ấm, nước bên trong đương nhiên cũng ấm, cô trực tiếp giơ chiếc ly lên, hắt nước ấm bên trong vào Quý Hướng Không: “Tôi tùy hứng, tôi thích, cho dù ly nước trong tay tôi lúc này là nước sôi sùng sục, tôi cũng sẽ hắt!”
Quý Hướng Không giơ tay, bàn tay rõ khớp xương lau nước trên mặt, không phát tác.
“Đừng nói tôi hắt anh, nếu anh còn đi muộn thêm một bước nữa, nước trong ly sẽ hắt vào mặt của cô ta!”
Trần Diễm An ném chiếc ly xuống đất, đập vỡ tan tành thành từng mảnh.
“Được, vậy thì nói chuyện, ở đây, chúng ta nói…” Quý Hướng Không mở miệng nói.
“Được, bắt đầu đi!”
Trần Diễm An tìm một vị trí thoải mái nhất, dựa vào đó.
Tuy ánh trăng rất sáng, nhưng qua sự che chắn của lá cây, nửa sáng nửa tối chiếu lên mặt cô, cô yên lặng chờ đợi.
Đợi anh mở miệng, cũng chờ đợi bọn họ rốt cuộc muốn nói cái gì.
Chỉ là cô đang nghĩ, những nội dung anh nói đó không phải là điều cô muốn nghe.
“Còn nhớ câu anh từng nói trước em trước kia không…” Cuối cùng, Quý Hướng Không lạnh nhạt mở miệng.
Trần Diễm An nghe vậy thì cười lạnh mở miệng.
“Lời anh từng mở miệng nói với tôi có rất nhiều, tôi không biết câu anh chỉ là câu nào, với lại, tôi cũng không có trí nhớ tốt như vậy!”
“Anh từng nói một câu như này…”
Quý Hướng Không bỗng khựng lại, sau đó nói.
“Anh luôn tôn trọng hôn nhân, nhưng nếu có một ngày có tâm tư kia, anh cũng quyết nhiên sẽ không làm ra chuyện có lỗi với em, cũng tuyệt đối sẽ không lừa dối em, càng không thể khiến em trở thành một người biết cuối cùng.”
Trần Diễm An nheo đôi mắt tuyệt đẹp lại, tiếp tục nhìn anh: “Tiếp tục!”
“Vậy nên, trừ cái ôm eo vừa rồi nhìn thấy giữa anh và cô ấy ra, giữa anh và cô ấy không có hành động thân mật vượt quá giới hạn, anh đối với em, đối với hôn nhân, vẫn duy trì sự tôn trọng ban đầu.”