Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 846

CHƯƠNG 845

Khi quay lại, Diệp Giai Nhi đang nói gì đó với Hoắc Đình Phong, giống như đang nói chuyện phiếm, Huyên Huyên thật tự nhiên mà trèo lên đùi của anh ta.

Giữa chừng, Diệp Giai Nhi nhận được cuộc gọi của Thẩm Hoài Dương, bảo cô mang Huyên Huyên về nhà một chuyến, Trần Diễm An cũng phải trở về, gọi điện muốn kêu tài xế tới.

“Tớ đưa các cô về, chân của cô ấy chắc không tiện đi lại…” Hoắc Đình Phong xoay người nhìn sang Tô Chính Kiêu: “Tôi đưa bọn họ về.”

“Ok!” Tô Chính Kiêu làm thế tay.

Thân Nhã muốn từ chối, nhưng Diệp Giai Nhi và Trần Diễm An đã đi theo người ta rồi, bất lực, cô chỉ đành đi theo.

Hoắc Đình Phong đi tới tiền sảnh thanh toán, nhân viên phục vụ đỏ mặt nói với anh ta, cô đó đã trả rồi, nhân viên chỉ về phía Thân Nhã.

Hơi híp mắt, Hoắc Đình Phong nhíu mày, che đậy sự quan sát và đánh giá trong đáy mắt, động tác của anh ta rất là tùy ý mà nghiêm chỉnh, nhưng sự cao quý và nho nhã bên trong lại không thể che đậy.

Nhà của Trần Diễm An gần nhất, xuống xe, ánh mắt liếc nhìn Hoắc Đình Phong mấy lần, rất tấm tắc, thật là hận không gặp đúng lúc mà!

Sau đó là nhà họ Thẩm, Diệp Giai Nhi bế Huyên Huyên, Huyên Huyên cười híp mắt: “Tạm biệt chú đẹp trai.”

“Tạm biệt…” Anh ta khẽ mỉm cười, nụ cười trên môi mang theo sự dịu dàng, bàn tay lớn khẽ vuốt ve gương mặt của cô bé.

Thẩm Hoài Dương đã đợi ở bên ngoài nhà họ Thẩm rồi, sau khi Diệp Giai Nhi và Thân Nhã tạm biệt nhau mới đi về phía Thẩm Hoài Dương.

Trên xe chỉ còn hai người, Thân Nhã cảm thấy trong lòng lại yên tĩnh trở lại, cô cảm thấy có hơi bí bách, họ nhẹ.

Ánh mắt của Hoắc Đình Phong lướt qua cô từ trong gương, đôi môi mỏng khẽ động: “Cô muốn ngồi đằng trước sao?”

Thân Nhã lắc đầu, có hơi ngại ngùng nói: “Tôi cảm thấy chỗ này khá tốt, rộng rãi.”

Khóe môi lại cong lên, cơ thể của Hoắc Đình Phong hơi nghiêng qua, lịch sự nhìn sang cô: “Tôi không quen phía trước trống, mà người lại ngồi ghế sau, xin lỗi…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đã nói vậy rồi, Thân Nhã còn ngồi ở ghế sau cũng không lịch sự, cô chỉ đành mở cửa xe ra, sau đó vòng tới vị trí bên cạnh ghế lái.

Khi chiếc xe đang chuẩn bị khởi động, Huyên Huyên lại lon ton chạy tới, đằng sau còn có tài xế, cơ thể nhỏ nhắn của cô bé dán lên cửa sổ: “Dì, chú đẹp trai, trái lựu này là cháu và ba còn cả mẹ hái, hai người mang về ăn, rất ngon ạ!”

“Cục cưng thật ngoan!” Thân Nhã hôn lên gương mặt nhỏ ửng hồng của cô bé, Huyên Huyên không rời đi, được voi đòi tiên ghé sang trước mặt Hoắc Đình Phong, nhìn anh ta bằng đôi mắt sáng lấp lánh, giống như một con chó pug nhỏ!

Nhếch môi, Hoắc Đình Phong tháo dây an toàn ra, cúi người, hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ của cô bé, mà bụng của Thân Nhã lại vào lúc này phát ra tiếng kêu ọt ọt.

Âm thanh rất lớn, nghe rất rõ ràng, Huyên Huyên cười khanh khách, Hoắc Đình Phong hơi nhướn mày, nhìn cô.

Mặt của Thân Nhã rất đỏ, cô có hơi ngại, buổi trưa chưa có ăn gì, cộng thêm cô lại là thai phụ, căn bản đói nhanh hơn người bình thường…

Chỉ là, điều cô không biết là bụng của cô vậy mà lại không biết xấu hổ như vậy!

Cô và anh ta mới chỉ gặp vài lần, lần nào cũng sẽ liên tiếp lòi mặt xấu, ở trước mặt loại đàn anh như anh ta, cô càng cảm thấy vô cùng mất mặt.