CHƯƠNG 630
Bàn tay to lớn đặt ở trên lưng bà ta, Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng vỗ về, nhưng mà gương mặt đẹp trai lại âm trầm giống như mây đen dày đặc, ở giữa trán lại biến thành màu đen.
“Hoài Dương, tại sao số phận của mẹ lại khổ như thế? Mấy năm nay mẹ trông coi nhà chính nhà họ Thẩm giống như là một góa phụ, ông ta lại sống một cuộc sống phong lưu ở bên ngoài, có vui có chơi, ông ta dựa vào cái gì chứ!”
Tay siết chặt lại thành quả đấm, Tô Tình cứ liên tục đánh vào l*иg ngực mình, nơi đó vô cùng đau nhức, ngay cả thở cũng thở không nổi, chỉ muốn đánh nó thành một lỗ thủng.
“Còn nữa, con và Diệp Giai Nhi tách ra đi, đừng tiếp tục quấn lấy nhau nữa, nó là con gái của Dương Tuyết là con gái ruột.”
Giọng nói âm trầm giống như bầu trời đêm, đôi môi mỏng khẽ động, anh thốt ra một câu: “Đó là chuyện của con, đương nhiên con sẽ biết làm như thế nào.”
“Hoài Dương, Dương Tuyết là mẹ ruột của nó, lúc này bà ta lại ở cùng với ba con, con còn muốn ở cùng một chỗ với con gái của bà ta? Có phải là con chê mẹ chưa đủ khó chịu không, cứ nhất định phải cầm một con dao mà vạch mấy lần vào ngực mẹ, con với nó chia tay đi.”
Nếu không thì bà ta sẽ thật sự nổi điên, tiện nhân già thì ở cùng một chỗ với Thẩm Thiên Canh, tiện nhân trẻ thì lại quấn quýt cùng với con trai của bà ta, làm sao mà bà ta có thể sống được.
Hàng lông mày nhăn lại, liếc nhìn bà ta, giọng nói của Thẩm Hoài Dương nặng nề: “Mẹ…”
“Mẹ không có nói đùa với con, mẹ thật sự bị mọi người ép điên ép chết, nếu như con vẫn còn cố chấp muốn ở cùng nó, vậy thì chúng ta cắt đứt quan hệ mẹ con, sau đó mẹ sẽ chết ở trước mặt con. Dù sao thì mẹ cũng không muốn sống nữa, không có cách nào sống nữa.”
Tô Tình nghiến răng nói, nếu như để cho bà ta nhìn thấy Dương Tuyết hoặc là Diệp Giai Nhi thì bà ta sẽ phát điên.
“Cho dù có thế nào đi nữa thì con vẫn không thể tiếp tục ở cùng với cô ta, lần này mẹ nói được thì làm được đó. Hoài Dương, con cho mẹ một câu trả lời đi, con nhẫn tâm nhìn mẹ khó chịu như vậy, nửa chết nửa sống ư?”
“Được, vậy thì con sẽ cho mẹ câu trả lời.” Bàn tay từ từ đẩy Tô Tình từ trong ngực mình ra, Thẩm Hoài Dương nắm chặt lấy vai của bà ta, nói từng câu từng chữ: “Mẹ, con không thể nào rời xa cô ấy.”
Tô Tình lập tức đẩy anh ra, tức giận đến nỗi cả người không ngừng phát run.
“Con có biết là con đang nói cái gì không hả? Nó là con gái ruột của con tiện nhân đó, con làm như vậy có xứng đáng với mẹ không?”
Bây giờ, Diệp Giai Nhi như là kẻ thù của bà ta, anh còn chấp mê bất ngộ như thế, đến cùng là người mẹ đã sinh ra anh, nuôi nấng anh quan trọng, hay là con gái của kẻ thứ ba đó quan trọng?
“Cô ấy vô tội, chuyện này không có liên quan gì với cô ấy, cô ấy cũng là người ngoài cuộc giống như con thôi.” Thẩm Hoài Dương chậm rãi nói.
Nghe vậy, Tô Tình cười lạnh: “Dựa vào việc nó là con gái ruột của Dương Tuyết thì nó đã không thể không liên quan đến chuyện này, nó là kẻ thù của mẹ, con vẫn muốn ở cùng với nó, chẳng lẽ con không cảm thấy buồn cười và châm chọc hả?”
“Cô ấy lớn lên ở nhà họ Diệp, được hai vợ chồng nhà họ Diệp nuôi dưỡng hai mươi mấy năm, mối quan hệ giữa cô ấy và Dương Tuyết cũng chỉ có chung dòng máu mà thôi.”
Xem ra là bây giờ cho dù bà ta có nói như thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ không có ý định cắt đứt mối quan hệ của anh và Diệp Giai Nhi.
Tô Tình trực tiếp cầm lấy con dao gọt trái cây đặt ở trên cổ mình, nhìn Thẩm Hoài Dương, bàn tay đè mạnh: “Mẹ chỉ nói một lần, có cô ta thì không có mẹ, có mẹ thì không có cô ta, con lựa chọn cô ta thì bây giờ mẹ sẽ chết trước mặt con.”