CHƯƠNG 458
Rượu quá mạnh, lúc này cô cảm thấy trong thân thể như có ngọn lửa đang đốt cháy, chỉ muốn thoát khỏi nó, rất nhanh, cô liền kéo cái váy ngắn ở trên người ra mất rồi, còn lại cái áσ ɭóŧ màu đen.
Bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, phản ứng của Thẩm Hoài Dương lập tức tới cửa.
Anh đã nhịn bốn năm, làm sao có thể thoát khỏi sự trêu chọc của cô?
Cho dù cô không trêu chọc anh, đối mặt với cô đều không thể kiềm chế, huống hồ gì là lúc này?
Cắn răng, Thẩm Hoài Dương kiên nhẫn giằng co, cố gắng tự chủ. Đáng chết, nếu như cô lại dám cử động một cái nữa, anh đảm bảo sẽ chiếm lấy cô.
Diệp Giai Nhi nào biết được tình trạng hiện tại của anh, lẩm bẩm kêu nóng, đưa tay chạm vào khối băng lạnh buốt, cô trực tiếp hôn lên nó, còn thầm than thật là thoải mái.
Lần này, khóe môi của Thẩm Hoài Dương bắt đầu giật giật, trên trán đày mây đen, xoay người lại, trực tiếp đè cô xuống giường.
Đây là cô cố ý quyến rũ.
Bóng đen ngoài cửa sổ càng thâm trầm, mà trong phòng thì xuân sắc vô hạn…
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Diệp Giai Nhi bị tia sáng rọi vào từ bên ngoài cửa sổ làm chói mắt phải mở mắt ra, nhưng mà ánh mắt vừa nhìn liền đối diện với l*иg ngực rắn chắc rộng lớn của người đàn ông.
Trong nháy mắt, con ngươi như tan rã, một lúc sau suy nghĩ trở về, ngồi phắt dậy từ trên giường.
Cơn đau nhức truyền đến từ trên người cùng với cơ thể như nhũn ra khiến cho cô không có cách nào ngồi dậy, dưới đất thì một mảnh hỗn độn, quần áo đàn ông và phụ nữ chồng chất lên nhau.
Rốt cuộc là tối hôm qua có chuyện gì xảy ra, không cần nói cũng biết.
Nhưng mà cảm giác đau nhức và mệt mỏi truyền đến ngày càng mãnh liệt hơn, thậm chí là hai chân gần như là nhũn ra, ngồi cũng không yên.
Về những chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua, lúc này đầu óc trống rỗng, cô không nhớ gì hết.
Nhưng mà lửa giận dần dâng lên từ tận đáy lòng, khó có thể kiềm chế được nữa, một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực từ trong lòng, ngực Diệp Giai Nhi không ngừng phập phồng lên xuống.
“Chào buổi sáng.” Người đàn ông mở mắt ra, thân thể cao lớn nằm nghiêng, cánh tay rắn chắc chống đỡ đầu, đảo mắt tùy ý và lười biếng nhìn chằm chằm vào cô.
Do mới tỉnh ngủ nên trên mặt của anh đều là vẻ uể oải lười biếng, có chút tùy ý luộm thuộm, nhưng mà biểu cảm lại rất thỏa mãn, thần thanh khí sảng, toàn thân trên dưới đều tản ra một loại khí tức mê người vì mới được thỏa mãn du͙© vọиɠ.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi đang nổi giận, nhưng mà chân lại dùng hết sức lực đạp vào l*иg ngực anh, đôi mắt khẽ nhúc nhích, bàn tay to lớn của Thẩm Hoài Dương liền cầm lấy mắt cá chân cô, không thể động đậy, giọng nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ lạnh lùng của cô gạt ra từ trong hàm răng: “Thẩm Hoài Dương, quả nhiên là anh đủ hèn hạ.”
Trước kia cô không nên lựa chọn ở lại đây, lời nói của anh, cô căn bản không thể tin tưởng được, sao cô còn có thể tin tưởng lời nói của anh được chứ?
“Tôi làm gì cô?” Thẩm Hoài Dương ung dung lườm cô, giọng nói vô cùng thấp: “Có cần tôi kể lại cho cô nghe rõ ràng từng câu từng chữ về những chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua không?”
Không nói lời nào, Diệp Giai Nhi cứ lạnh lùng nhìn anh như thế.