Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 218

Nhìn bóng lưng đã biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Hải Băng thu hồi ánh mắt, uống một hớp canh ngọt, tuy canh ngọt nhưng trong miệng lại thấy chát lạ thường.

Tay cô ta không tự chủ được mà siết chặt áo khoác trên người, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ không phải anh đi gọi điện thoại mà là vì muốn đi tìm Diệp Giai Nhi.

Nhưng trong tình huống này, tất nhiên cô ta không thể đuổi theo được, chuyện duy nhất cô ta có thể làm là ngồi ở đây.

Nhân viên phục vụ khách sạn đang dọn dẹp phòng vệ sinh ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, thân hình cường tráng sải bước đi vào.

Cô ta bị dọa cho giật mình, vội vàng hét lên, định nhắc nhở người kia nhầm phòng vệ sinh rồi thì lại thấy anh mở tất cả cửa phòng ra, dường như đang tìm gì đó.

Trông đẹp trai như vậy mà lẽ nào lại là tên biếи ŧɦái tâm thần bất thường sao?

Nhân viên dọn vệ sinh hơi hoảng hốt, cả người áp sát vào vách tường, cố bám tường dịch dần ra ngoài. Thẩm Hoài Dương chợt quay người lại, đứng trước mặt cô ta, nhìn xuống từ trên cao, tiếng nói trầm thấp mà lạnh lẽo: “Cô gái trong này đi đâu rồi?”

“Cô… cô gái nào?” Người phụ nữ lo lắng nói lắp bắp.

“Người phụ nữ mặc áo choàng màu hoa mai…”

“Tôi… tôi… Vừa rồi lúc tôi vào thì… thấy cô ấy đã rời khỏi khách sạn rồi…”

Anh nhíu mày, trong lòng bùng lên cơn tức giận không tên, hơi thở tỏa ra từ cơ thể vô cùng lạnh lẽo, khiến người khϊếp sợ.

Lúc này người phụ nữ kia đã sợ tới mức không thốt nên lời, cơ thể dựa vào tường khẽ run lên.

Thẩm Hoài Dương thu hồi ánh mắt, bình tĩnh đi ra khỏi phòng vệ sinh. Anh sải bước thật nhanh ra khỏi đó, bàn tay to lớn khớp xương tay rõ ràng rút điện thoại từ trong quần âu ra, bấm số gọi đi.

Lần đầu tiên, có tiếng báo tạm thời không có người nghe máy, vui lòng gọi lại sau.

Lần thứ hai gọi đi đối phương đã tắt máy rồi…

Quả nhiên, ấn đường anh biến thành màu đen, khuôn mặt càng trầm xuống. Anh bước vào phòng ăn, cầm áo khoác đen lên, lãnh đạm nói với ba người còn lại: “Đi thôi.”

Tô Tình cảm thấy khó hiểu: “Đi đâu?”

“Về nhà họ Thẩm…”

“Bữa tối con còn chưa ăn gì, gấp gáp đi về như vậy làm gì?”

Nhìn những món ăn xanh đỏ, sặc sỡ sắc màu, hình dáng đẹp mắt trên bàn, anh không hề cảm thấy có chút hứng thú nào, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu mọi người ăn chưa no thì có thể về nhà họ Thẩm muộn hơn cũng được, con đi về trước…”

Nghe thấy thế, Thẩm Hải Băng đặt đũa trong tay xuống: “Cô cũng ăn no rồi, Trạch Hy thì sao?”

“No rồi ạ.” Nói xong, Thẩm Trạch Hy bưng ly rượu vang trên bàn lên uống, tầm mắt nhìn về phía cửa nhà hàng: “Nhưng mà tại sao chị dâu vẫn chưa về?”

“Cô ấy cảm thấy không được khỏe, đã về trước rồi…” Anh chậm rãi mấp máy môi.

Ba người chuẩn bị rời khỏi để trở về nhà họ Thẩm, đương nhiên Tô Tình cũng phải về theo.

Tuy nhiên trong lòng bà ta càng chán ghét Diệp Giai Nhi hơn. Sinh nhật chồng mình, đầu tiên là nghe điện thoại suốt nửa giờ, sau đó còn nói thấy khó chịu rồi bỏ đi trước.

Là giáo viên mà chẳng biết điều gì cả!