Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 53

Edit: Yan

——

Ngũ quan Lâm Miên nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng nõn. Lúc này hai mắt cô đang trừng lớn bên trong ngập ánh nước nhìn như lúc nào cũng có thể chảy ra hai giọt nước mắt. Chu Quân thở dài nghĩ không biết có phải mình quá đáng hay không, không thì lại nhẹ nhàng nói thêm một câu là chỉ đang lừa cô ấy thôi. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại không quá muốn như vậy. Trong lúc giãy giụa trong mâu thuẫn, trên mặt liền để lộ ra thần sắc khó xử.

Vẻ mặt Lâm Miên như bừng tỉnh trong khϊếp sợ, dù còn chưa tiêu hóa được tin tức vừa rồi nhưng cô vẫn theo bản năng lắc lắc đầu: "Không, không có gì, tôi chỉ là, quá giật mình. Lúc tôi ở Hong Kong cũng có bạn bè giống như các anh." Cô sợ thái độ của mình thương tổn đến Chu Quân nên vội vàng giải thích, không ngờ ngay sau đó Chu Quân lại cười ha ha, gần như là cười ra nước mắt ngay cả khiêu vũ cũng không nhảy nổi nữa.

Chu Quân buông cô ra rồi trở tay nắm lấy tay cô kéo ra khỏi sân nhảy. Lâm Miên vén váy bước nhanh theo Chu Quân đang hơi phấn khởi. Cô bị kéo đến cạnh bàn ăn dài, ngón tay Chu Quân lướt qua rất nhiều điểm tâm cuối cùng nhấc một miếng điểm tâm vị bơ cho cô. Lúc này tay Lâm Miên đã được buông lỏng, thấy Chu Quân muốn cho mình điểm tâm vội vàng khép hai bàn tay nhận lấy. Chu Quân nâng ly rượu uống một ngụm lại nhìn động tác của cô cảm thấy không nói nên lời.

Thật ra là có một chút đáng tiếc, thế nhưng đáng tiếc cái gì Lâm Miên cũng không nghĩ ra. Lúc này Chu Quân vươn ngón trỏ thon dài để bên cạnh đôi môi hồng nhuận bởi rượu vang làm một động tác suỵt với cô: "Đây là lễ vật cảm ơn, cảm ơn em giữ bí mật cho tôi." Lâm Miên lập tức nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống cái ực. Cô gật gật đầu lại đột nhiên lắc đầu. Có chút không nghĩ ra hoặc là mãi sau mới nghĩ tới: "Hai người các anh... Là quan hệ như vậy, anh ta tới xem mắt cho nên vừa nãy là anh cố ý sao?" Đến cùng là cố ý cái gì Lâm Miên cũng không dám phỏng đoán nhiều hơn chỉ là thở dài trong lòng bản thân mình đêm nay có mấy phen diễm ngộ đều là chẳng có duyên.

Chu Quân cảm thấy Lâm Miên thật sự cực kỳ thú vị, vốn hắn tưởng mình sẽ bị ăn một bạt tai hoặc là bị đạp một đạp. Dù sao hành động của hắn cũng thật đủ khốn nạn nhưng không ngờ Lâm Miên lại đáp lại thế này. Nói đến cùng mặc kệ là Ung Tấn hay Chu Quân thì đêm nay đều là lần đầu quen biết. Muốn nói là vì bọn họ mà có cảm xúc phập phồng quá lớn thì Lâm Miên cũng không đến mức. Quả thực trong lòng Lâm Miên có chút đáng tiếc nhưng nếu hai người đó đã là dạng quan hệ này cô cần gì phải nhảy vào. Nghĩ như vậy, Lâm Miên cũng thư thái hơn không ít.

Chu Quân thấy sắc mặt cô tốt hơn chút bèn mở miệng nói: "Tôi phải đi rồi, gặp lại sau nhé Lâm tiểu thư." Lâm Miên theo bản năng gọi người lại, bước chân Chu Quân khựng lại nhìn cô vẻ không hiểu. Lâm Miên nhấc điểm tâm trong tay lên lắc lắc cười nói: "Xem như bởi vì điểm tâm ăn rất ngon tôi lại nói với anh một chuyện, Ung tiên sinh anh ta..." Không ngờ Chu Quân lại lắc đầu để cô đừng nói nữa.

Lâm Miên hơi gấp gáp: "Chính là......" Lại thấy vẻ mặt Chu Quân thay đổi, lúc này hắn lại có một vẻ bình tĩnh nhãn nhã. Hắn lắc đầu với Lâm Miên: "Tôi biết em muốn nói gì." Lâm Miên không tin, vì thế cô hỏi: "Tôi muốn nói cái gì." Cô chỉ cảm thấy nụ cười của Chu Quân có chút đáng giận, quả nhiên Chu Quân nói: "Em muốn nói cho tôi biết là anh ta đã từ chối em như thế nào, cũng muốn nói cho tôi anh ta vốn không có ý thân cận nên muối tôi đừng hiểu lầm hắn phải không?"

Lâm Miên: "......" Không biết vì sao luôn có một loại cảm giác rất không vui nhưng không thể phủ nhận đúng là cô muốn nói những cái này. Chu Quân xua tay với cô rồi quay người tiêu sái rời đi.

Lúc Chu Quân đi ra khỏi câu lạc bộ lập tức bị đông lạnh run lập cập. Hắn run run ôm lấy cánh tay chà xát, hôm nay hắn không lái xe tới bởi cho rằng mình sẽ uống không ít rượu, bây giờ ngược lại rất tỉnh táo. Hắn đi về phía đường phố vài bước, bước chân dần dần thong thả. Hắn nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác dựa bên thân xe đứng cách đó không xa, tay kẹp xì gà, sắc mặt lạnh lùng, giống như đang đợi người.

Ánh mắt hai người chạm nhau đối diện một hồi cuối cùng vẫn là Chu Quân dời tầm mắt trước. Hắn nhìn thẳng trên đường đi chờ xe kéo. Đó là một khoảng thời gian cực kỳ an tĩnh, mơ hồ truyền đến âm thanh bữa tiệc ầm ỹ đằng xa. Xe kéo tới, Chu Quân lên xe, hắn lại nhìn về phía chiếc xe kia nhìn về phía người kia. Ung Tấn ném xì gà lên mặt đất rồi dẫm tắt. Y cũng lên xe, Chu Quân chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng.

Không hiểu vì sao, hoặc là bởi gió đông thổi khiến tâm thần hoảng hốt. Đèn đường bỗng đùng một tiếng tắt phụt, quang cảnh dần dần tối sầm xuống chỉ còn lại điểm đỏ loáng thoáng trong xe, phu xe hỏi đi đâu, Chu Quân rút tay trong túi ra nhét tờ tiền vào tay phu xe lại không để gã kéo xe chỉ bảo gã ngừng ở chỗ này.

Hai chiếc xe trên đường đều không đi, lúc này cũng không ngờ rất yên tĩnh chẳng có mấy người đi đường cũng chẳng có nhiều xe. Đường cái thật dài nhìn như một dòng sông đen nhánh chỉ có hai con thuyền một vàng một đen neo đậu. Hắn không chuyển động mà Ung Tấn cũng chẳng đi. Rõ rành là tầm nhìn đen kịt nhưng hắn lại cảm nhận được Ung Tấn duỗi tay ra ngoài cửa sổ. Điểm sáng duy nhất kia vươn ra, có lẽ là để gẩy tàn thuốc nhưng lại làm Chu Quân vỗ lên tay cầm, chân hắn đã duỗi ra ngoài sắp chạm lên mặt đất.

Hắn đầu hàng, hắn muốn chạy qua muốn chất vấn muốn cười nhạo cũng muốn gặp mặt muốn ôm. Mà vào lúc đêm đen chưa tỉnh vào thời khắc tình tố dao động ấy cửa câu lạc bộ bị đẩy ra, có vài vị nam thanh nữ tú đi ra, âm thanh tuổi trẻ cười đùa truyền ra thật xa như đánh vỡ cục diện nào đó, Chu Quân rút chân về xe hắn mím môi thật chặt, sắc mặt ảo não.

Có vị nữ sĩ kinh ngạc nói sao lại tối như vậy, đèn đâu. Bởi vậy đèn đường bị hỏng được thay thế bởi một bóng đèn khác, cùng xuất hiện với ánh đèn là người vừa ngẫu nhiên gặp được bên trong, Sherry Trần. Sherry Trần mang gương mặt u buồn đi ra từ bên trong, nhưng hai mắt cô cũng như bóng đèn cùng lúc sáng lên bởi vì cô nhìn thấy chiếc xe dừng ở bên đường kia. Cô lần nữa nở nụ cười giẫm lên giày cao gót chạy bước nhỏ qua.

Chu Quân ngồi trong xe nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện hắn lấy hộp thuốc trong túi áo ra ngậm một điếu sau đó nắm chặt hộp thuốc trong tay, vật nhỏ kia nhận lấy lực tay lớn từ chủ nhân phát ra một âm thanh thật nhỏ. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sherry Trần đang khom lưng gõ cửa sổ, nhìn thấy nụ cười thiếu nữ và vẻ say mê lưu luyến trên mặt cô, nhìn cô nói chuyện với người bên trong mấy câu rồi kéo cửa xe ngồi lên.

Phu xe kéo cầm tiền mà không cần kéo xe bèn đút tay vào túi nhàn hạ đứng chờ một bên. Bỗng nhiên vị khách trong xe ném một thứ ra ngoài, đồ vật kia kèm theo tức giận cực lớn hung hăng đập vào bệ tường đá ven đường vỡ thành mảnh nhỏ, thuốc lá sang quý rơi đầy đất. Phu xe bị dọa giật nảy mình lại nhìn đồ vật đang còn tốt bị vỡ thành như vậy trong lòng tức khắc cảm thấy đáng tiếc.

Lúc này vị khách kỳ quái trong xe mở miệng nói một địa chỉ bảo gã lập tức xuất phát, người kia như cuối cùng không thể chờ nổi nữa mà thúc giục vài câu. Trong lòng phu xe lải nhải hai câu kẻ có tiền nhiều chuyện rồi lưu loát kéo xe lên.

Lúc phu xe kéo xe chạy qua chiếc oto màu đen kia nhìn thấy cửa xe bên cạnh đường bị mở ra, dường như người ngồi bên trong bất kể lúc nào cũng có thể bước ra. Phu xe lập tức thay đổi phương hướng, kéo nghiêng xe chạy ra phía xa xa miễn cho việc nhỡ đâu lại chạm vào cái xe tây xa xỉ nọ. Chu Quân ngồi trong xe, sớm đã lấy thuốc trên miệng xuống kẹp trong tay. Hắn như mệt mỏi cực kỳ nhắm hai mắt dựa lên thành ghế. Cả người đong đưa theo xe kéo, hắn chẳng nhìn thấy gì chỉ cảm thấy đau đầu.

Lúc này Chu Quân muốn uống một ngụm rượu thấm cay yết hầu hoặc ôm một cơ thể ấm áp đi vào giấc ngủ. Muốn để lò sưởi âm tường ủ ấm, muốn có người nâng đầu hắn vuốt ve cổ hắn. Muốn nghe một tiếng tim đập, muốn ôm một ai đó hoặc là ai đó tới ôm hắn một cái. Ai cũng được, hôm nay thật sự quá lạnh lẽo.