*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit:Yan
——
Vẫn ở cạnh cánh cửa kia, vẫn nóng bỏng, một giọt mồ hôi treo trên lông mi ướt đẫm của hắn, không bao lâu sau trên thảm xuất hiện một dấu vết tròn tròn tối màu. Hắn run rẩy nhắm mắt muốn khép chân lại, cánh tay lại truyền đến đau nhức. Vì thế hắn rên một tiếng không vui phun họng súng đã ướt đẫm kia ra.
Má cọ lên thảm trải sàn rất đau. Cánh tay mỏi nhừ cũng rất đau. Như là tủi thân khiến mồ hôi của hắn lúc này giống như nước mắt, từng đường vắt ngang loang lổ trên lông tơ hai bên má nổi bật trên làn da phiếm hồng, hắn khổ sở nhíu mày.
Tay Ung Tấn theo lưng hắn, dọc theo từng đốt xương sống, bò ừng đoạn từng đoạn lên phía trên, cho đến khi chạm đến hầu kết đang run rẩy, lướt qua cổ, qua lọn tóc lung tung lộn xộn, tất cả đều bị người kia chạm qua tay. Giọng người đàn ông mềm nhẹ, ngôn từ khéo léo như đang nói chuyện công việc nhưng ngữ khí lại rất ngạo mạn.
Ung Tấn nói: "Chu tiên sinh, mặc dù việc của Sherry làm tôi vô cùng không vui. Nhưng tôi rất thưởng thức Chu tiên sinh. Có lẽ hôm nay chúng ta có thể tỉ mỉ giải quyết chuyện này, chỉ cần Chu tiên sinh bỏ chút sức lực, chịu chút mỏi mệt. Cũng đừng khóc." Lúc nói chuyện, ngón tay mang găng tay với vải dệt thô ráp vuốt ve khóe miệng hắn, lau ra một vệt son hồng.
Chu Quân muốn nâng thân mình lên nhưng bị người kia không cho phản kháng bóp lấy sau cổ chậm rãi đẩy về. tay Ung Tấn đẩy mở miệng hắn, ngón tay trêu đùa đầu lưỡi hắn như đang kiểm tra, hắn nghe thấy Ung Tấn nói: "Chu tiên sinh, miệng và đôi mắt của cậu thật sự không tồi."
Ngón tay thô bạo đảo qua đảo lại trong miệng hắn một hồi mới rút ra. Ngón tay ướŧ áŧ kia chuyển qua dùng lực rất lớn xoa nắn đầu v* hắn, không chút khách khí tra tấn. Đồ vật phía sau càng dùng sức va vào chân hắn, thân thể Chu Quân cũng vì vậy mà đong đưa kịch liệt, hắn nghe thấy âm thanh lạch cạch giữa hai chân là âm thanh xương cùng bị khóa sắt lạnh lẽo va vào. Hắn đưa hai tay bị trói về phía sau, mười ngón tay khẽ chuyển động.
Hắn đυ.ng phải eo bụng cứng rắn của đối phương, toàn bộ quá trình, thứ duy nhất hắn có thể chạm được là bộ vị không hề được che đậy của người đàn ông kia. Thân thể Chu Quân càng cuộn lại, hắn hoảng hốt sợ hãi, không phải vì thứ đồ có thể xông vào cơ thể hắn bất cứ lúc nào mà là...
Lúc mở mắt ra, hắn vẫn còn đang thở dốc. Giữa lúc hoảng hốt là mơ hay là mộng hắn nhớ rõ ràng đó là cảnh tượng tái hiện, vì sao hắn lại mơ thấy mấy thứ này. Chu Quân ngồi dậy, phòng không đóng cửa sổ khiến gió hơi se lạnh nhẹ thổi vào. Ánh trăng màu lam cũng theo đó xiêu vẹo chiếu vào phòng. Từ cảnh trong mơ bước ra làm thân thể hắn đỏ lên, nóng đến độ cả người toàn là mồ hôi. Eo bụng chua xót, đó là một loại chua xót rêи ɾỉ từ trong xương.
Hai chân duỗi ra khỏi chăn, áo ngủ bị xốc lên tận eo. Dưới ánh sáng mỏng manh hắn nhìn thân dưới của mình còn đang phẫn nộ ngẩng cao, thân cán đỏ bừng, vì vậy hắn duỗi tay nắm lấy chỗ kia.
Trong kɧoáı ©ảʍ hắn thỏa mãn nhẹ hừ một tiếng. Tầm mắt hắn dừng trên góc cửa phòng ngủ. Không biết nghĩ gì, hắn chỉ dựa vào đầu giường dùng tay sờ soạng du͙© vọиɠ bản thân. Trong tê dại bởi tìиɧ ɖu͙© hắn hít một hơi, như say như mê sờ lên phía sau cổ, nơi đó còn đang hơi run rẩy.
Khi mồ hôi người đàn ông kia đổ xuống, nó giống như từng bông hoa nước nhỏ tản ra từ giọt nước lớn bắn tung tóe xung quanh cổ. Cảnh trong mơ còn dang dở khiến hắn không thể hưởng thụ được sung sướиɠ. Hắn cong eo, cặp mông lung tung đưa đẩy trên ga trải giường. Hai giọt mồ hôi tròn trịa lên lên xuống xuống, cuối cùng rơi xuống thấm ướt ga giường. Đầu ngón chân đá chăn rồi lại khó chịu co lại thành một cục.
Quần áo nhăn nhúm làm hắn phiền muộn cởi ra ném xuống giường. Rơi trên đôi giày và mấy quyển sách còn chưa đọc xong. Tay Chu Quân gác qua mép giường, ngón tay như đòi lấy mà mở ra rồi siết chặt lấy ga trải giường. Chu Quân nhắm mắt lại, trong hoảng hốt hắn nghe thấy giọng Ung Tấn. Đôi mắt của Chu tiên sinh quả thực không tồi.
Cho đến khi âm thanh chuông điện thoại hoảng hốt phá vỡ trận thủ da^ʍ triền miên này, như bị người ta nhìn thấy bí mật không nên thấy, Chu Quân hoảng sợ buông tay, tìиɧ ɖu͙© cứ thế tiêu tán. Tiếng chuông nối tiếp hết tiếng này đến tiếng nọ, như có dự cảm trước, hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuống giường đi ra đại sảnh, giữa háng toàn là ẩm ướt lạnh lẽo. Hắn nhấc điện thoại, nói hello.
Giọng hắn quá mềm quá run, không giống hỏi han lại tựa như rêи ɾỉ.
Bên kia nặng nề cười, thanh âm như ẩn như hiện trong bóng đêm thổi vào tai hắn. Chu Quân ho nhẹ một tiếng rồi lần nữa mở miệng: "Ung gia." Giương mắt nhìn đồng hồ, lúc này đã nửa đêm canh hai. "Quấy nhiễu mộng đẹp của cậu rồi." Ung Tấn đáp: "Thật xin lỗi, vừa mới nhìn thấy lễ vật Chu tiên sinh gửi cho tôi, nhất thời khó lòng kìm nổi mới quên thời gian."
(Canh hai là từ 21h đến 23h)
Đây là giọng nói trời sinh để nói lời yêu thương, rõ ràng là mấy lời chẳng chân thành thế nhưng lại chứa đầy mật ngọt, nghe vào rất có chút động tình. Chu Quân ngồi xuống sô pha, sau khi nhiệt tình tiêu tán có hơi lạnh, hắn nói một tiếng chờ một lát rồi về phòng khoác một chiếc áo khoác, lấy thêm một cái gạt tàn thuốc rồi mới quay lại kẹp ống nghe vào tai.
Hắn giống như những người phụ nữ trước đây mình từng đối mặt, vừa ái muội vừa ngả ngớn ứng phó Ung Tấn. Hắn thản nhiên quẹt diêm, ngọn lửa kia ấm áp bùng lên một bông hoa lửa đỏ bừng. Chu quân nhìn chằm chằm đóa hoa kia, giọng mang ý cười nói: " Ngài thích đôi găng tay kia sao?" Hắn cảm thấy thiếu tướng Ung còn hợp hơn hắn.
Thiếu tướng Ung không trả lời vấn đề này, y nói: "Cậu đang hút thuốc?" Chu Quân đưa que diêm đến gần điếu thuốc, châm xong lại dập tắt que gỗ. Hắn vắt chân lên hít một hơi, lúc này mới trả lời " Nhĩ lực của Ung gia quả không tồi."
"Màu sắc của khói thuốc lá rất giống đôi mắt Chu tiên sinh. Chỉ là đôi mắt của Chu tiên sinh lay động lòng người hơn nhiều." Chu Quân ậm ừ tiếp nhận lời khen, thu liễm thái độ một chút: " Nếu đêm nay không thể chờ được ngài, giữa chúng ta có phải được tính là giải quyết xong rồi không?"
Ung Tấn khách khí trả lời: " Bỏ lỡ lần hẹn này là lỗi ở tôi. Mong Chu tiên sinh nể mặt, hi vọng ngày mai có thể gặp gỡ Chu tiên sinh ở Lê Viên." Trong lòng Chu Quân cười lạnh, ngoài miệng y nói đến là dễ nghe nhưng bên trong đại ý là không có cửa cự tuyệt.
Biết rõ là không nên, rõ ràng trong lòng còn sợ hãi nhưng chút khó chịu trong lòng vẫn không chịu buông tha, hắn không kìm được vẫn muốn nói ra. Anh cả vẫn luôn nói hắn có tính tình thiếu gia, quả đúng như vậy. Vì thế hắn đáp: "Thật ngại quá, ngày mai thật sự bận rộn, tôi..." Lời còn chưa dứt đã nghe Ung Tấn nói: "Hai giờ ngày mai, xin đợi Chu tiên sinh."
Kết thúc trò chuyện, Chu Quân lại vọt vào phòng tắm. Không có người gánh nước không có a mụ, chỉ có thể dùng nước lạnh dội từng gáo từng gáo lên thân thể. Cả người lạnh đến phát run nhưng lại dội không tắt nổi lửa tà trong lòng. Hắn chán ghét loại quan hệ trong đó hắn không có quyền lên tiếng, hoàn toàn yếu thế. Lại một đợt nước lạnh làm lưng hắn cũng đã khom hẳn xuống, cơ lưng tê dại một mảnh, môi mím chặt. Biểu cảm trên mặt cực kỳ không vui.
Ngày hôm sau trời đổ mưa, đường phố bị xối nước tựa như tranh vẽ, các loại bảng hiệu đèn neon lấp lánh bị nước che lại một tầng, phản quang một tầng trên mặt đất, thủy tinh lạnh lẽo dựng thẳng thu hết đủ loại màu sắc vào trong. Chỗ nào cũng toàn là nước, chỗ nào cũng đầy màu sắc. Chỉ có ngày đó thuần túy là màu lam sẫm, nhìn qua rất trầm rất thấp, dường như muốn đè lên mái hiên.
Chu Quân mặc một bộ trường sam tối màu, còn cố chấp mang theo một cái ô màu đen. Dáng người nho nhã của Chu Quân lúc không mặc tây trang trông trẻ tuổi hơn rất nhiều. Trong tiếng mưa rơi tí tách, hắn nhìn một chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt hắn, thật cẩn thận không để bọt nước bắn lên quần áo hắn.
Cửa sổ hạ xuống, Ung Tấn đang ngồi bên trong mỉm cười. Hắn có hơi kinh ngạc, không ngờ Ung Tấn cũng ở trên xe. Suy nghĩ vừa chuyển, hắn giơ ô hơi cong eo đến gần cửa sổ. Hắn không nói gì, cũng không vòng qua thân xe chuẩn bị ngồi xuống mà chỉ nhẹ nhàng cười, đôi mắt bị cảnh trong mưa thấm nhiễm trông quá đỗi dịu dàng, hắn cứ thế nhìn Ung Tấn.
Ý tứ rõ ràng, hắn muốn vị gia này thoái vị cho hắn. Ý nghĩ vừa kỳ lạ vừa to gan lớn mật.
Ung Tấn nhìn hắn một hồi, thế mà thật sự chuyển động nhường vị trí. Chu Quân nhướn mày, trong lòng không phải không có thấp thỏm, lại không ngờ rằng vị trí này có được dễ dàng như vậy. Hắn ngồi vào xe, thu ô lại. Trên người trên tay dính không ít nước, vì thế hắn lấy khăn tay ra đảo qua đảo lại lau tay.
Xuất thân Chu Quân tốt, tay cũng rất đẹp, bàn tay không có đến một vết chai mỏng, đầu ngón tay hồng hồng, trông cả bàn tay trắng trẻo khỏe mạnh. Từng lời nói từng hành động, kể cả chỉ là gấp khăn tay cũng toát ra quý khí ưu nhã từ trong xương cốt.
Đợi đến khi Chu Quân chỉnh lý bản thân xong, chưa kịp nói chuyện đã thấy Ung Tấn nhích lại gần. Hắn muốn tránh, nhưng không thể tránh thoát. Hậu quả của kiêu ngạo khiến người kia thoái vị đã tới. Ung Tấn thân thiết cho hắn hai lựa chọn. Bây giờ hoặc là đến Lê Viên ngồi lên đùi y.
🍑🍑🍑🍑
Cái trường sam mà Chu Quân mặc không có cái áo phía trên nha. Nhưng ảnh này nhìn ngầu ghê nên mình để vào vậy thôi =))))