Edit: Nhím
Beta: Cà phê muối
- ----Đọc tại s1apihd.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Chuyện cùng người bên trường dạy nghề hỗn chiến, về sau không biết làm sao lại bay đến tai chủ nhiệm lớp, nếu chỉ có Tiêu Xuyên, hắn khẳng định không sao cả, cố tình lần này còn dính đến Lương Độc Thu, việc này làm Tiêu Xuyên không bình tĩnh nổi.
Hắn sợ chủ nhiệm lớp bắt được Lương Độc Thu, sợ Lương Độc Thu vì thế bị phạt.
Lương Độc Thu trong lòng không nghĩ nhiều như hắn, biết chủ nhiệm lớp sẽ tra hỏi chuyện này, sắc mặt cũng không đổi, "Ăn cơm đi, miên man suy nghĩ cái gì?"
Lương Độc Thu đưa đĩa rau cho Tiêu Xyên, bất mãn hắn ở cùng anh còn phân tâm, cau mày cố ý nói, "Còn lơ đãng nữa tôi giận đấy."
"Gì vậy?" Nghe vậy Tiêu Xuyên quả nhiên hoàn hồn, nhưng cũng dở khóc dở cười, "Tôi không phải là lo cậu bị chủ nhiệm lớp phát hiện sao?"
Lương Độc Thu mỉm cười không đáp, hỏi lại, "Cậu thì sao?"
Tiêu Xuyên ăn đồ Lương Độc Thu gắp cho hắn, đồng thời uống nước Lương Độc Thu đưa tới, "Tôi gì cơ?"
"Cậu không sợ hả?" Khóe miệng Tiêu Xuyên dính nước trái cậy, Lương Độc Thu mặt không đổi sắc trực tiếp lau cho hắn, "Nhỡ La Hải biết là cậu?"
Ngón tay Lương Độc Thu lành lạnh, môi Tiêu Xuyên bị anh chạm vào không nhịn được run rẩy, sau đó liền cầm tay Lương Độc Thu ủ ấm thay anh, không có gì nói, "Biết thì biết, cùng lắm là bị gọi lên văn phòng."
"Tôi cũng thế." Lương Độc Thu cười nói tiếp, "Nên cậu lo gì chứ?"
Cấp ba, lớp mười, hai ngày cuối tuần không cần đi học, Tiêu Xuyên cũng không quay về nhà mình, đúng dịp trong nhà Lương Độc Thu chỉ có mình anh, cho nên Tiêu Xuyên sáng sớm thức dậy liền đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn ngon, lại lái xe sang nhà Lương Độc Thu, muốn cùng anh dính nhau cả ngày.
Hai người cũng không muốn nấu cơm, từ đầu đã tính ra ngoài ăn, chỉ là họ khó lắm mới có được thế giới hai người, Tiêu Xuyên không muốn lãng phí thời gian như vậy. Vì thế Tiêu Xuyên vung tay, quyết định tự mình nấu cơm, hắn làm chủ, Lương Độc Thu làm trợ thủ.
Nhưng Tiêu Xuyên cũng tự hiểu, biết mình không thể làm món gì phức tạp, xem sách dạy nấu ăn cũng chỉ nhìn món nhà làm đơn giản, cuối cùng hương vị cũng coi như tạm được.
Tiêu Xuyên ăn một miếng cải trắng hắn xào, nâng mắt thấy Lương Độc Thu còn nhìn mình, mới nhớ tới hắn còn chưa nói cảm ơn Lương Độc Thu, liền không biết xấu hổ ngồi xuống cạnh Lương Độc Thu, ôm lấy anh, giọng làm nũng, "Biết mà, Lương ca của tôi tốt nhất."
"..." Tiêu Xuyên ôm thật sự nhanh, Lương Độc Thu không thể cử động, nhưng anh cũng không bảo Tiêu Xuyên buông tay, chỉ bất đắc dĩ hỏi hắn, "Buổi chiều ra ngoài chơi không?"
Nghe thấy muốn ra ngoài, Tiêu Xuyên đứng đắn lại ngay, ngồi thẳng dậy hỏi, "Đi đâu?"
"Tùy tiện đi chơi?" Lương Độc Thu liếc nhìn Tiêu Xuyên, "Cậu không phải muốn đấu bóng sao? Tôi cùng cậu chơi bóng."
Lên lớp 11, bài vở và áp lực đột nhiên tăng nhanh, dù Lương Độc Thu vẫn cùng Tiêu Xuyên chơi đùa, nhưng về phương diện học tập anh vẫn rất nhanh, thường xuyên lo lắng cho Tiêu Xuyên, sợ thành tích hắn đi xuống.
Mà Tiêu Xuyên cũng không phải thiên tài, hắn còn muốn đuổi kịp bước chân của Lương Độc Thu, vì thế tự nhiên dồn nhiều công sức học tập, thời gian chơi đùa đương nhiên không có.
Ngày đó Lương Độc Thu cho Tiêu Xuyên một bộ đề thi, quên nói với hắn khi nào thu, Tiêu Xuyên liền nghĩ đến hôm sau phải nộp, về nhà chịu đựng đấu tranh đến rạng sáng.
Chỉ là đề đó có hơi khó khăn, Tiêu Xuyên ngồi nửa này cũng không ra, tâm tình muốn hỏng mất, lại không muốn quấy rầy Lương Độc Thu, liền gọi bạn bè nói chuyện phân tán phiền muộn trong lòng.
Kết quả hôm sau Ngô Bộ Hoa tưởng hắn đã xảy ra chuyện, mới sáng sớm đã gọi điện thoại qua quan tâm hắn, Tiêu Xuyên rạng sáng ba giờ mới ngủ thiếu chút nữa chửi ầm lên.
Lương Độc Thu không giúp đỡ không nói gì, Tiêu Xuyên còn tưởng anh không biết, ai ngờ Lương Độc Thu đã sớm ghi nhớ trong lòng, chờ cuối tuần dẫn hắn ra ngoài chơi.
"Được!" Tiêu Xuyên trong lòng như ngâm mật, ngọt ngào, "Chúng ta đi nhanh đi, không thì hết chỗ mất."
Gần nhà Tiêu Xuyên có một sân bóng, trước kia không có việc gì hắn sẽ đến chơi, nhang mang bạn trai đến thì vẫn là lần đầu, Tiêu Xuyên không kích động mới là lạ.
Lương Độc Thu chơi bóng cũng tạm được, nhưng hơn ở chỗ có bạn trai cùng chơi, vì thế không sợ chơi không tốt, Lương Độc Thu vẫn cùng Tiêu Xuyên chơi mấy giờ đồng hồ.
Chờ hai người ra khỏi sân bóng, trời đã tối rồi.
"Làm sao đây?" Kỳ thật trong lòng Tiêu Xuyên đã có quyết định, nhưng hắn vẫn đem vấn đề hỏi Lương Độc Thu để anh tự chọn, "Chúng ta tiếp theo đi đâu?"
Lương Độc Thu đổ không ít mồ hôi, tóc dính trên trán, ánh mắt rất sáng, là một vẻ đẹp khác, "Cậu nói đi? Tôi nghe cậu."
"Chúng ta trước hết đi ăn lẩu, sau đó đêm nay ngủ nhà tôi nhé?" Tiêu Xuyên thực hiện được mưu kế, cười đến răng nanh lộ ra, "Dù sao mai cũng không đi học, chúng ta không vội về."
Nhìn thấy khóe miệng Tiêu Xuyên sắp kéo đến mang tai, Lương Độc Thu cũng rất vui vẻ, không nhớ phải trêu Tiêu Xuyên nữa, tự nhiên là Tiêu Xuyên nói gì làm đó, "Ừ."
Tiêu Xuyên nghe vậy trong lòng vui vẻ,, đang muốn nói tiếp lại nghe được Lương Độc Thu bổ sung, "Nhưng tôi có yêu cầu."
"?"
"Không ngủ phòng khách." Lương Độc Thu ôm bả vai Tiêu Xuyên, đem người hướng vào l*иg ngực mình, cười nhẹ nói, "Tôi muốn ngủ cùng cậu, được không?"
Lương Độc Thu nói thẳng làm Tiêu Xuyên đỏ mặt, nói cũng lắp bắp, mà Lương Độc Thu nhìn Tiêu Xuyên như vậy, tâm tình tốt lên vài phần, càng không chịu buông tha Tiêu Xuyên.
"Nói xem, rốt cuộc có được không?" Lương Độc Thu vuốt mặt Tiêu Xuyên, ánh mắt cũng hiện ý cười, "Tiêu ca nói một lời chắc chắn đi chứ."
Tiêu Xuyên không có biện pháp với Lương Độc Thu, chỉ có thể hung hăng trừng anh, nhưng ngữ khí nói chuyện lại phá lệ mềm mại, "Có thể, cậu muốn thế nào cũng được."
Sân bóng rổ cách quán lẩu một đoạn, Tiêu Xuyên thuê một lúc hai xe muốn Lương Độc Thu tự đi, không nghĩ tới Lương Độc Thu đột nhiên xấu tính, nói mình mệt mỏi không đi được, Tiêu Xuyên đành bảo Lương Độc Thu ngồi sau xe, sau đó chở Lương Độc Thu đến quán lẩu.
Ghế sau xe không rộng lắm, Tiêu Xuyên sợ Lương Độc Thu ngã, đi rất chậm. Nhưng Lương Độc Thu thực ra một chút cũng không sợ, một tay ôm thắt lưng Tiêu Xuyên, đón gió nói Tiêu Xuyên nhanh lên một chút.
Tiêu Xuyên cắn răng, "Nhanh nữa cậu ngã mất."
"Không sao đâu, tôi ôm cậu mà." Lương Độc Thu kề sát, lớn tiếng nói, "Sẽ không ngã đâu, cậu đạp nhanh lên."
"..." Bất ngờ tiếp xúc khiến cơ thể Tiêu Xuyên căng chặt, nhưng hắn rất nhanh thả lỏng, nghe Lương Độc Thu nói đạp nhanh hơn còn hung tợn nói, "Lần sau cậu đạp, tôi ngồi sau!"
"Được thôi." Lương Độc Thu biết Tiêu Xuyên thẹn quá hóa giận, vội vàng dỗ hắn, cách quần áo hôn hôn lưng hắn, khẽ cười nói, "Lần sau tôi chở cậu."
Ninh thành mùa thu nhiều gió, thiếu niên mười bảy tuổi cưỡi xe đạp xuyên qua thành phố, gió thổi bay vạt áo, tạo thành hình vòng cung đẹp đẽ.