Ngày hôm sau, Phong Kiều đến văn phòng khá sớm.
9 giờ, các đồng nghiệp mới lần lượt đến, bọn họ đều nhao nhao đến an ủi khi nhìn thấy Phong Kiều. "Phong Kiều, em không sao chứ?"
"Tiểu Kiều à, em đừng bận tâm, quản lý Trần đó là một tên biếи ŧɦái!"
"Đúng, đúng, một người đàn ông lớn tuổi như vậy vừa chưa lập gia đình vừa bị hói nữa, hẳn là có vấn đề tâm lý!"
Đối với sự quan tâm của đồng nghiệp, Phong Kiều ngượng ngùng cười "Cảm ơn mọi người, em không sao đâu."
Một nhóm người đang nói chuyện sôi nổi thì đột nhiên họ nghe thấy tiếng ai đó gõ vào mặt bàn.
"Cộp cộp cộp", ba lần không vội.
Khi mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy Trình Chiêm mặc áo sơ mi sọc xanh đang ung dung đứng đó.
Đồng nghiệp ngẩng đầu, khi nhìn thấy anh, bọn họ lập tức im lặng, việc sếp bị nghe lời phàn nàn từ khách hàng cũng không phải là điều tốt.
Trình Chiêm im lặng trong một giây, ánh mắt dường như vô tình quét qua khuôn mặt của Phong Kiều, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười thản nhiên.
Phong Kiều bỗng đỏ mặt.
"Sau này ... Em còn có thể ôm anh không?"
A a a! Ngày hôm qua nhất định là cô điên rồi mới dám nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy! Làm sao cô có thể nói điều này với cấp trên của mình mình lại còn là một người đàn ông đã có gia đình chứ?
Nhưng... Rõ ràng anh là người đã trêu chọc cô trước.
Trình Chiêm nắm chặt tay và ho một tiếng "Tôi đã liên lạc với quản lý Trần, phương án này tôi sẽ tự mình làm."
Các đồng nghiệp hơi ngạc nhiên. Ngay sau đó, ánh mắt của Trình Chiêm nhìn về phía Phong Kiều, "Phong Kiều, em đi theo tôi."
Phong Kiều "... Dạ."
"Ok, mọi người, mau làm việc đi."
Ngay khi Trình Chiêm quay đầu lại, một số đồng nghiệp lại bắt đầu xì xào.
"Fuck, cô có thấy không, nụ cười vừa rồi của giám đốc quá hấp dẫn rồi."
"Sớm biết vậy thì hôm qua tôi sẽ đi thuyết trình, rồi để cho khách hàng mắng thì tôi có thể làm việc cùng dự án với giám đốc rồi. Tôi hâm mộ với Phong Kiều quá đi!"
“Cô đang nghiêm túc đấy à?” Có người trêu lại.