“Anh cũng sẽ nấu cơm sao?.” Cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn anh chiên cá.
“Em cùng Viên Lãng đều không nấu cơm, vậy ngày thường như thế nào giải quyết vấn đề ăn uống?” Anh hỏi.
“Lúc còn ở trường học thì có nhà ăn, hiện tại thì kêu cơm hộp tương đối nhiều.” Nói đến Viên Lãng, trên mặt cô biểu tình sinh động hơn rất nhiều.
“Anh ở Canada hơn 2 năm, đoạn thời gian kia đều là tự mình nấu cơm.”
Tô Uyển gật gật đầu, nhìn chằm chằm anh, anh hôm nay mặc áo sơ mi, cổ tay áo bị cuốn lên mấy tầng, lộ ra cánh tay săn chắc. Anh cùng Viên Lãng tuy nói là anh em ruột, nhưng lớn lên một chút cũng không giống nhau, khí chất cũng hoàn toàn tương phản.
Viên Lãng mang mắt kính, ăn mặc hưu nhàn, rất ít khi mặc âu phục, cô đột nhiên muốn nhìn Viên Lãng mặc tây trang, tốt nhất là lúc ở trên giường …
“Em đang nhìn gì?” Viên Sâm nói đánh gãy suy nghĩ miên man của cô.
“Không có gì.” Cô vội vàng dời đi ánh mắt, thanh thanh giọng nói: “Cảm thấy anh cùng Viên Lãng một chút cũng không giống nhau.”
Anh cười cười: “Khi còn nhỏ thì giống, còn càng lớn càng không giống.”
Tô Uyển phát hiện, Viên Sâm trong công ty, Viên Sâm cùng hiện tại, tựa hồ là hai người. Ngày thường ở công ty thấy anh luôn là thập phần nghiêm túc ít khi nói cười, không nghĩ tới trong lén lút, anh cũng sẽ kéo xuống cà vạt, vén tay áo lên chiên cá.
Anh làm 3 món1 canh, Tô Uyển nếm một ngụm, có chút kinh hỉ: “Nếu chúng ta ở gần nhau thì tốt rồi, có thể mỗi ngày đến nơi này của anh cọ cơm.”
Nói xong cô lại cắn đầu lưỡi, tựa hồ có điểm đắc ý vênh váo.
Viên Sâm nói: “Anh cũng không thường xuống bếp.”
“Cũng phải, anh mỗi ngày đều rất bận.”
Cơm ăn đến một nửa, chuông cửa vang lên, anh đi mở cửa.
Người tới đúng là Mạnh Thư, người phụ nữ vốn dĩ còn miễn cưỡng tươi cười nhưng khi nhìn thấy Tô Uyển cùng một bàn đồ ăn, đột nhiên liền nổi bão.
“Cô ta là ai?” Cô chỉ vào Tô Uyển, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Viên Sâm, hỏi.
“Đồ của em ở trong phòng, thu thập xong anh sẽ cho tài xế đưa em trở về.”
Anh lạnh nhạt đã hoàn toàn chọc giận Mạnh Thư: “Chúng ta ở bên nhau hai năm, anh đã làm cho em một bữa cơm sao? A? Đây là niềm vui mới của anh sao? Đây là lý do anh muốn cùng em chia tay sao?!”
“Chia tay là em đề nghị.” Viên Sâm lạnh lùng nói.
Tô Uyển vừa thấy trường hợp này, đã suy nghĩ có nên chạy lấy người hay không, cô không nghĩ mình lại bị lôi vào trận phong ba chia tay này.
“Cho nên anh liền tùy tiện tìm người tới chọc tức em, có phải không?” Mạnh Thư ngữ khí mềm mại lại.
“Đi thu thập đồ vật đi.” Viên Sâm lại bất vi sở động.
Mạnh Thư cũng kiêu ngạo, thấy anh quyết tuyệt như vậy, lại cố kỵ còn có người phụ nữ xa lạ ở đây, nên vọt vào phòng ngủ phụ, không bao lâu, lôi kéo hai cái vali hành lý ra tới.
Khi đi qua trước mặt Tô Uyển, bước chân dừng lại, hướng cô khinh miệt cười: “Em gái, chị hảo tâm nhắc nhở em một câu, người đàn ông này chính là cá tính lãnh đạm, em có bó lớn thanh xuân, đàn ông bên ngoài nhiều như vậy, hà tất phải chết ở trên người anh ta?!”
Tô Uyển cắn môi, tâm tình thực phức tạp, nghĩ thầm những lời tư mật như vậy cô ấy cùng mình nói thật không thích hợp, thật sự không thích hợp.
Đợi người đi rồi, trong nhà lại khôi phục an tĩnh. Chỉ là bên tai cô luôn phảng phất quanh quẩn ba chữ kia—— tính lãnh đạm.
Anh như vậy sao? Cô dùng dư quang trộm ngắm anh.
“Còn ăn sao?” Bị Mạnh Thư nháo một trận như vậy, Viên Sâm hết sạch tâm tình, anh lấy ra hộp thuốc, rút ra một điếu, niết ở trên tay, nhưng chung quy vẫn là không có châm lửa.
“Em giống như… No rồi.” Cô nói.
“Đi thôi, anh đưa em trở về.”
Trên xe, vẫn luôn yên tĩnh, Tô Uyển có chút chịu không nổi không khí như vậy, chủ động tìm đề tài: “Cô ấy sẽ không hiểu lầm cái gì chứ?”
“Hiểu lầm cái gì?” Anh nhìn dòng xe cộ phía trước, nhàn nhạt hỏi.
Cô vốn định nói, có thể hiểu lầm anh cùng cô có quan hệ hay không.
Nhưng cô lại nghĩ, Viên Sâm có thể cho rằng, cô hỏi chính là, Mạnh Thư có thể là hiểu lầm… Tính công năng hay không?
Thôi, đừng lại đi nghĩ ba chữ kia nữa, Tô Uyển cảnh cáo chính mình.
Rốt cuộc tới đã tới cửa tiểu khu, cô lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau khi cùng Viên Sâm từ biệt, liền nhanh chóng chạy về nhà.
Viên Lãng đã ở nhà, thấy cô khi trở về mồ hôi đầy đầu: “Em chạy bộ sao?”
“Không.” Cô từ tủ lạnh lấy ra nước lạnh, uống một ngụm lớn, sau khi đem khí loát thuận, mới hỏi: “Anh cả của anh… có sinh hoạt tình cảm phong phú không?”
“Vì cái gì hỏi như vậy?” Viên Lãng buông quyển sách trên tay.
“Em hôm nay đi nhà anh ấy.” Cô đem chuyện hôm nay phát sinh đơn giản rõ ràng tóm tắt một chút nói.
“Phong phú hay không phong phú thì anh không rõ ràng lắm, nhưng là anh ấy kết giao qua bạn gái khẳng định so với anh nhiều hơn.” Anh dán sát vào cô, không tới hai cái liền giúp cô bỏ đi áo trên: “Đi tắm rửa.”