Sau Chia Tay, Tôi Đồng Ý Gả Vào Hào Môn

Chương 5-3: Củ khoai nóng bỏng (3)

Cuối tuần, Lục U về nhà, trong phòng khách nhỏ, trên tường treo đầy các bộ quần áo khách mang tới để sửa chữa.

Bên cửa sổ, Lục Vân Hải mặc tạp dề màu xám đang ngồi trước máy may.

Ông đã gần 50 tuổi, bên tai đã có hoa râm, sớm đã không còn khí phách hăng hái khi là chủ tịch công ty lúc trẻ nữa.

Khó khăn cuộc sống khiến ông già đi so với tuổi thực của mình, những trông cũng hiền từ hơn.

“U U về rồi à.” Lục Vân tháo kính xuống, quay đầu nói với cô: “Tới bệnh viên thăm mẹ con chưa?”

“Vâng, con thăm rồi. Bác sĩ nói mẹ hồi phục rất khá, cần phẫu thuật một lần nữa là có thể dọn về nhà chăm sóc.”

“Về nhà thì tốt rồi, không cần phải chạy đi chạy lại hai nơi.” Lục Vân đứng lên, bỏ tạp dề đi, nói với Lục U: “Con về đúng lúc lắm, tối nay ba tới bệnh viện gác đêm cho mẹ con, con trông cửa hàng đi.”

“Dạ, thưa ba.”

“Tủ lạnh có đồ ăn, đợi lát nữa em trai con về thì hâm nóng lại, hai đứa cùng ăn đi.”

“Vâng.”

Lục U lấy trong cặp ra 4000 tệ kiếm được trong hai tuần, giao cho Lục Vân Hải: “Ba, trả tiền viện phí phẫu thuật lần trước cho bệnh viện đi.”

Lục Vân Hải nhận lấy xấp tiền, thở dài, đau lòng nhìn Lục U.

Công chúa nhỏ từ nhỏ được bọn họ nâng trong lòng bàn tay lại biến thành cô bé lọ lem trong một đêm sau hai mươi năm vô tư sống trong lâu đài.

Lục Vân Hải cảm thấy rất có lỗi với con gái, nhưng ông cũng bất lực.

Mặc dù bây giờ cuộc sống khó khăn, nhưng chỉ cần người một nhà chung sống hạnh phúc, điều đó tốt hơn bất cứ thứ gì.

“Ba đi rồi, con giám sát em trai con, đừng để nó thức đêm. Sắp thi đại học rồi, sức khỏe là quan trọng nhất.”

“Vâng, con biết rồi.”

Lục U đứng trước cửa nhà, nhìn ba rời đi. Nhìn ông khập khiễng trèo lên còn xe ba bánh chuyên dụng dành cho người tàn tật, đi tới ánh mặt trời nơi xa, khóe mắt hơi ấm nóng.

Người đàn ông này đã từng tham dự các hội nghị thương giới cấp cao, ai thấy đều phải gọi một tiếng Lục tổng, vậy mà giờ nghèo túng đến mức này.

Cô có thể hiểu vì sao năm đó ba không chịu nổi áp lực mà phải tự sát.

Cuộc sống chính là tàn khốc như vậy đấy.

“Ba, Lục gia chúng ta sẽ Đông Sơn tái khởi (1)!” Lục U hét vọng theo bóng ông.

(1) Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.

Lục Vân Hải quay đầu lại, đôi mắt vốn vẩn đυ.c bỗng nhiên cũng tràn ra nếp nhăn trên mặt khi cười, giơ tay chữ V với cô: “Chắc chắn!”

Lục U đi tới trước máy may, giúp ba sửa lại quần áo chưa hoàn thành.

Mặc dù chủ yếu cô vẫn học về thiết kế thời trang, nhưng vì giả cảnh khó khăn, cô cũng muốn thường xuyên giúp đỡ cửa hàng may trong nhà.

Điều này khiến cô có nhiều kinh nghiệm quý giá ở phương diện cắt may hơn những người bạn chỉ biết vẽ chứ không làm xung quanh.

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Một vị phu nhân ăn mặc sang trọng đứng ở cửa, hỏi thăm: “Xin hỏi thầy Lục Vân Hải có ở đây không?”

Lục U quay đầu lại nói: “Ba tôi tạm thời không có ở đây, tôi có thể phục vụ vì ngài. Ngài có thể để quần áo ở đây, nói yêu cầu với tôi, tôi sẽ nói lại cho ba.”

Thượng Nhàn Thục đi vào, đánh giá cửa hàng may nhỏ này, ánh mắt hơi mang sự khinh thường, nói: “Tôi cũng là nghe người ta giới thiệu, nói thầy (2) Lục tay nghề tốt, thậm chí còn sửa quần áo tốt hơn một số cửa hàng cao cấp.”

(2) Thầy ở đây là thầy dạy, là thợ cả, sư phụ chứ không phải giáo viên.

Nhưng hoàn cảnh của cửa hàng nhỏ này thật sự làm bà chùn bước!

Lục U nhận ra sự do dự của Thượng Nhàn Thục, cười nói: “Tay nghề của chỗ chúng tôi, phu nhân không cần lo lắng.”

“Thôi, cứ thử xem sao.” Thượng Nhàn Thục lấy trong túi ra một chiếc váy dạ hội, nói: “Bộ váy này là con gái tôi đưa, tuần sau sinh nhật con gái tôi, tôi muốn mặc nó. Nhưng tàn thuốc đã vô tình làm cháy một lỗ ở đây, cô xem có thể sửa lại không?”

Lục U cầm lấy chiếc váy đen, đánh giá sơ qua rồi nói: “Đây là váy NICO, làm bằng taffeta, chất liệu là vải xa tanh mềm mại, giá cả ước chừng trên năm vạn.”

Thượng Nhàn Thục kinh ngạc nhìn Lục U: “Cô bé còn trẻ mà biết nhìn hàng đó!”

Lục U cười: “Nhà chúng tôi chuyên về quần áo mà.”

“Có thể sửa được không, tôi rất thích bộ váy này, tuần sau là tiệc sinh nhật con gái tôi, tôi nhất định phải mặc nó.”

“Sửa thì có hơi khó.” Lục U nói đúng sự thật: “Bởi vì mỗi chiếc váy dạ hội đều có kiểu dáng riêng, nếu muốn sửa lại thì sẽ thay đổi phong cách ban đầu.”

Chiếc váy lễ phục đắt đỏ cho dù sửa một chỗ nhỏ thì đều có khả năng bị hỏng.

“Cửa hàng cao cấp cũng nói vậy.” Thượng Nhàn Thục nhíu mày: “Bọn họ kiến nghị tôi bỏ chiếc váy này, nhưng đây là váy con gái tặng tôi, tôi muốn mặc ở dịp sinh nhật nó, không thể nghĩ cách khắc phục sao?”

“Sửa thì có thể sửa, nhưng thành công hay không thì khó mà nói, rất có thể sẽ làm hỏng. Mong ngài suy nghĩ cẩn thận.”

“Không sao, cô cứ thử đi! Tôi tin tưởng cô.”

Lục U bất đắc sĩ cười khổ, thầm nói đây không phải vấn đề tin hay không tin, cô thật sự cần có dũng khí mới dám nhận “củ khoai nóng” này.

“Giá cả không thành vấn đề.” Thượng Nhàn Thục đưa váy cho Lục U: “Chỉ cần cô làm tốt giúp tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu!”

Đúng lúc Lục U đang cần dùng tiền, cũng ôm tâm thế “ngựa non háu đá” nhận chiếc váy này, đảm bảo với Thượng Nhàn Thục.

“Tôi sẽ toàn lực ứng phó.”