Ánh lửa trong mắt Tề Chương toát ra bốn phía, dù là cố ý tỏ ra cấm dục do cảm thấy áy náy hoặc là có tâm tư khác, đây là lần đầu tiên Tề Chương nhìn thấy cơ thể trần trụi của một cô gái.
Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da của cô ta tựa như viên ngọc thượng hạng, phát sáng lấp lánh rực rỡ, sờ lên cũng thấy mịn màng căng bóng.
Chắc là vì hoảng sợ mà thân thể Hoa Vận khẽ run lên, ánh lên sắc hồng đặc trưng của thiếu nữ. Dáng vẻ này của cô ta rất dễ khơi lên du͙© vọиɠ phóng túng bừa bãi của đàn ông, không chỉ muốn ôm cô vào lòng mà còn muốn phát tiết thú tính của mình trên người cô.
Hai bầu ngực cô như hai viên tuyết trắng non nớt mềm mại, lại như đậu hũ thơm mềm vừa ra lò. Bên trên còn điểm xuyết hai quả anh đào đang dựng đứng trên đỉnh. Tề Chương cúi đầu, ngậm lấy một bên rồi liếʍ mυ'ŧ.
Môi lưỡi anh ta mυ'ŧ lấy đỉnh nhũ hoa, cảm giác tê ngửa trên ngực lan ra khắp tứ chi, len lỏi vào tận trong xương cốt. Hoa Vận như đang lênh bênh trên biển không tìm thấy phương hướng. Người đàn ông mà cô ta yêu nhất đang trên người mình, nghĩ đến đây, Hoa Vân khế cong môi, chậm rãi nhắm hai mắt lại để người đàn ông tùy ý hành động, hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Hành động này của cô ta làm Tề Chương vô cùng thỏa mãn lòng tự trọng của một người đàn ông. Anh ta không khách sáo nữa, trực tiếp mạnh mẽ cắn lên một bên ngực cô, cũng không buông tha bên kia, anh ta dùng sức nhào nặn, xoa bóp.
Bộ ngực trắng nõn mềm mại hằn lên một vệt đỏ theo động tác xoa nắn của anh ta làm Hoa Vận vừa đau vừa ngứa. Bạn thân cô ta nói, đàn ông không thích phụ nữ nằm yên như cá chết lúc lăn giường, hơn nữa, cô ta ở bên anh bao lâu rồi mới chờ được đến ngày này, Hoa Vận hi vọng có thể cho anh ta một trải nghiệm tốt nhất.
“Thật tuyệt! Tề Chương! Mạnh chút nữa đi!” Hoa Vận cũng ưm a một câu giữa động tác mãnh liệt của Tề Chương.
Tề Chương không thể tưởng tượng nổi một cô gái ngọt ngào điềm tĩnh còn có dáng vẻ này, đột nhiên anh ta muốn cười, du͙© vọиɠ bùng cháy trong người càng mãnh liệt hơn.
Đương nhiên Hoa Vận cũng nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông. Cô ta khẽ mở mắt, gương mặt của anh dưới ánh đèn trở nên lay động rực rỡ. Hoa Vận cảm thấy mình đã trở thành cô gái ngốc nghếch yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Những vì sao trong mắt anh sáng lấp lánh. Anh ta áp mỗi xuống, Hoa Vận cảm thấy cả thế giới của mình đã đến với cô ta rồi.
Khuôn ngực đầy đặn bị anh ta không thương tiếc dùng sức xoa nắn cho đến nóng ran rồi sưng lên, sau lại bị anh hung hãng mυ'ŧ lấy, tựa như có thể hút ra một dòng sữa từ đó.
“Chậm thôi, chậm một chút! Tề Chương!” Hoa Vận nhẹ giọng van xin, Tề Chương cũng nể tình buông tay ra, nhưng kì lạ là Hoa Vận lại có cảm giác trống rỗng. Lần này, cô ta ngượng ngùng không dám nhờ anh xoa lên nữa.
Động tác của anh ta rất thong thả, ngón tay cẩn thận tách cánh hoa non nớt mềm mại ra. Cánh hoa vẫn có sắc hồng nhạt, nhìn như chưa từng trải qua chuyện đấy, vừa đủ làm Tề Chương thấy có chút đáng yêu. Anh ta cẩn thận đưa ngón tay mình vào.
Bên trong cô ta chặt chẽ, chật hẹp khác thường, thịt mềm bao bọc chặt lấy kẻ xâm nhập, không hở ra một khoảng nào, chỉ cần tưởng tượng lát nữa cự vật nóng rực của mình chen vào nơi này hơi thở của Tề Chương đã trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Hoa Vận không dám nhìn cảnh tượng da^ʍ mỹ tuyệt đẹp dưới thân, đành phải nhìn lên trần nhà. Cảm xúc dưới thân truyền đến, có hơi đau nhưng Hoa Vận lại không dám kêu lên. Cô ta sợ làm Tề Chương mất hứng, nhất là sự kích động muốn trải nghiệm trong mắt anh, cô ta chưa từng cho anh niềm vui sướиɠ thế này.
Tề Chương chỉ thực hiện đơn giản màn dạo đầu đã mang vật nóng bỏng của mình chen vào nơi mê hồn kia.
“A~” Hoa Vận rên đau một tiếng.
Tề Chương thấy vậy thì định dừng lại, thế nhưng bàn tay nhỏ bé của Hoa Vận vuốt ve loạn xạ trên cơ bắp sau lưng anh ta, anh ta dựng thẳng lưng rồi bắt đầu vận động.