Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 87: PN. Tiểu Triều - Tiểu Tịch (8)

"Ba mươi roi."

"Ba!" Cảnh Tịch cả kinh kêu lên không kiểm soát, quay đầu nhìn lên với ánh mắt ngập tràn nghi ngờ.

Cảnh Trăn không muốn dung túng hàng động của nhóc con thêm lần nào nữa, tay giơ thước lên cao xé gió đập mạnh xuống mông nhỏ của nhóc. Thước cắt xuống mông một đường trắng nhách dần dần chuyển sang màu đỏ thẩm.

Cảnh Tịch đau đến mức xây xẩm mặt mày, thấy Cảnh Trăn lại giơ cây thước lên, lập tức nói "Con xin lỗi ba, Cảnh Tịch biết sai rồi."

Cảnh Trăn hoàn toàn không có ý buông tha cho nhóc con, cây thước vẫn vững vàng đều đặn đập xuống in lên một lằn đỏ chói cắt ngang qua toàn bộ mông nhỏ rất chói mắt.

Cảnh Tịch cảm giác mông nhỏ của mình đã bị ba ba đập nát tơi bời rồi, quá đau rát, quá khó chịu, với trách phạt nặng nề như vậy làm lòng nhóc con bắn lên một tia tuyệt vọng.

Ba mươi roi, một con số chưa từng thấy ở trước đây. Cảnh Trăn cầm trong tay giới thước, đã là nghiêm tử phải có lực đạo của nghiêm tử, đánh phạt phải vừa mạnh mẽ lại vừa có chừng mực. Hơn thế nữa số lượng cũng đã ra, đã là gia pháp thì phải nghiêm khắc tuân theo không phải chỉ nói cho có. Cảnh Trăn bị hai giới thước này làm cho hoảng sợ, lòng thắt chặt nhìn hai cánh mông trước mặt đang rung rung, bày đúng tư thế, tận lực làm cho giọng nói trở nên kiên nhẫn hơn.

"Tiểu Tịch! Con nên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Đây là lần đầu tiên ba trừng phạt con theo gia pháp, nếu lần sau chỉ có phạt nặng hơn."

"Tiểu Tịch đã biết lỗi của mình rồi! Xin ba trách phạt!"

Theo sau câu trả lời của Cảnh Tịch, giới thước ùn ùn ập xuống. Sau khi thước đầu tiên hạ xuống, Cảnh Tịch biết đây mới chỉ là màn làm nóng, vô thức nhíu chặt mày, mi mắt nhắm thật chặt, nước mắt trào ra phủ đầy lông mi.

Cảnh Trăn không có cho nhóc con nói nhảm, nhưng nhóc con bị chính tiếng la của mình mà mắc cở cắn chặt môi lại, cuối cùng không còn la hét nữa. Thế nhưng nghiêm khắc trách phạt ép nước mắt Cảnh Tịch rơi lộp bộp xuống mặt bàn, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, thở không ra hơi.

Cảnh Trăn nhìn hai hàng nước mắt của nhóc con cứ trào ra mà nhóc không hề đưa tay lên lau đi. Anh thật không hiểu nổi một đứa bé rất thích sạch sẽ mà bây giờ lại đối với mình bừa bãi đến vậy. Nghĩ đến đây tức giận lại dâng lên. Cổ tay sát gần vòng eo, một vòng cung nhanh chóng tạo ra đập xuống mông nhỏ vốn đã đỏ ao càng thêm sưng đỏ hơn. Cảnh Trăn đưa đầu thước chọt chọt vào sau đầu gối của Cảnh Tịch như một lời cảnh cáo. Anh biết rỏ lực giới thước trong tay mình, ba thước sau cùng đã làm tư thế nhóc con hơi hơi biến dạng.

"Ư! Ưm" Cảnh Tịch trong giọng mũi khẽ phát ra tiếng rên rĩ, tầng tầng âm thanh đau đớn bùng bùng dâng lên muốn thay chủ nhân kêu gào thảm thiết lại bị Cảnh Tịch tàn nhẫn áp chế đi xuống. Nhóc con đau đến gương mặt bảnh tỏn, ngũ quan tuấn tú nhăn nhúm vào nhau quá xấu xí.

Cảnh Trăn cuối cùng chịu không nổi nữa đưa tay rút mấy miếng khăn giấy đưa cho nhóc. Nhóc con cầm lấy qua loa lau qua mặt ba bốn lần, tay còn lại vuốt đi mồ hôi trên người rồi rút một tờ khăn giấy lau đi những giọt nước mắt động trên bàn.

Cảnh Trăn đưa tay nắm eo, cảm nhận hơi thở nhóc con rất gấp gáp. Dù lòng quặn thắt nhưng giọng điệu không hề có chút nhượng bộ nào "Thả lỏng!"

Còn đâu giây phút nào để thả lỏng. Nếu nhóc con kiêu ngạo đáng yêu này thấy tư thế co rúm của mình trong gương chắc nhóc con xấu hổ chết đi được. Nhưng lúc này nhóc con đâu có còn tâm để ý đến góc độ của eo, mông mình nữa chứ... chỉ biết một cử động nhẹ thôi cũng vô cùng đau.

Cảnh Trăn một tay nắm lấy cái eo hơi gầy, đồng thời tay kia đưa lên liền năm thước quất trải dài từ eo đến giáp mông chân. Năm con lươn chỉnh chỉnh tề tề xếp hàng ngay ngắn phủ trùm mông nhỏ. Lằn thước rộng hai ngón tay dần dần sưng phù lên giống những con lươn giảm tốc trên đoạn đường xuống dốc.

Nước mắt vừa mới ngừng lại bị bức ứa ra, mồ hôi tua túa ướt đẫm tóc mai rũ xuống, mắt không mở lên được. Sau năm thước này, mông nhỏ của nhóc như bị nhúng vào chảo dầu đang sôi ùng ục, vòng cung của eo đã hoàn toàn biến mất, hai chân run lẩy bẩy.

Cảnh Trăn hơi nhíu mày, đưa bàn tay nắm lấy đùi đang không yên phận của nhóc "Đứng vững!" Giọng nói của anh không lớn, cũng không phải là mắng mỏ hay mệnh lệnh, nhưng khí độ không giận tự uy của anh lại khiến người ta kính sợ.

Cảnh Tịch cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Cảnh Trăn, nhóc con cảm thấy quá mất mặt, ra sức kiềm chế đôi chân run lẩy bẩy của mình.

Cảnh Trăn thấy vòng eo cong cong lên, nhịp thở hơi trầm ổn lại "Đừng kéo căng chân, thả lỏng chân ra, buông lỏng eo xuống. Ừ! Vậy đó, đừng chống tay, thả lỏng tay một chút, vai hạ thấp quá." Cảnh Trăn đang từng bước một giúp Cảnh Tịch điều chỉnh lại tư thế. Giọng nói rất nhẹ nhàng ôn nhu bổng đến câu cuối cùng đột nhiên cao giọng lên làm nhóc con sợ đến mức hạ eo thấp xuống, tư thể trở nên chuẩn mực.

Cảnh Trăn thấy nhóc con gắng hết sức điều chỉnh tư thế. Mới thước đầu tiên chồng chết lên lằn roi trên cùng, linh cảm xấu dâng trào ngược lên, trùng trùng điệp điệp phủ xuống mông nhỏ đã xưng vù.

"Bốp... bốp... bốp...bốp...~" Cảnh Tịch hung ác cắn chặt răng, một âm thanh cũng không có hoàn toàn trái ngược với thói quen nói luyên thuyên của nhóc. Sau lưng đau đớn trùng trùng, nóng rát một mảnh. Cảnh Tịch đột nhiên nhớ tới một cậu bé trong sách có miêu tả đau đến tê dại không cảm giác là như thế nào, quả thật quá đau, đau đến không còn cảm giác gì! Sau loạt thước này, toàn bộ mông nhỏ của nhóc hoàn toàn không còn chỗ nhỏ nào còn có thể giữ nguyên được màu da nguyên thuỷ. Tấc cả những đường ranh nhỏ đều sưng phồng đỏ tươi lên.

"Bốp... bốp... bốp...bốp...~" Cảnh Trăn lại giơ tay lên, trước khi quất xuống Cảnh Tịch đột nhiên kêu lên "Ba!" Nhóc con không biết nhịp thở mình quá gấp gáp hay quá sợ hãi mà giọng cậu nhóc lạc đi như kiệt sức.

Cảnh Trăn hạ tay xuống, tiến lên một bước, tay cầm thước khẽ vỗ vỗ lưng Cảnh Tịch, áo đã ướt đẫm, lòng anh đau nhói, cuối cùng cũng lên tiếng "Đau không?" Sau mười lăm thước nghiêm khắc, giọng nói anh mới trở lại ôn nhu, ấm áp thường ngày với con trai mình.

Cảnh Tịch lúc đầu giật mình, sau đó nhóc con cảm thấy như bị đổ dấm vào mũi, nước mắt tuôn trào không kìm chế được, mê man trên bàn làm việc. Từ lúc rời khỏi văn phòng công ty đến giờ, lần đầu tiên giọng nói Cảnh Trăn trở nên ấm áp. Cảnh Tịch nghẹn ngào không nói nên lời nhưng nhóc không thể gật đầu, hai tay nhóc run rẩy càng mạnh mẽ hơn.

Cảnh Trăn nhìn giọt nước mắt bị vùi dập chôn vùi, liền biết nhóc con không chỉ có đau nhức "Ấm ức?"

Cảnh Tịch vốn liên tục gật đầu, sau đó lập tức phản ứng lại, cứng đờ người "Tiểu Tịch không dám!"

Đột nhiên, một tay nắm chặt eo, thước cắn vào mông nhỏ. "Bốp... bốp... bốp!" cắt ngang những lằn sưng đỏ mông đau nhói. Rất không dễ dàng làm hơi thở nhẹ nhàng đi đã nhanh chống gấp gáp thở mạnh lại. Mồ hôi làm mê mẩn đôi mắt Cảnh tịch, rồi chảy dọc theo khuôn mặt rót vào miệng. Nhóc vùi đầu thật sâu, xương vai và cổ vạch ra một vòng cung tuyệt đẹp.

"Tiểu Tịch, từ lúc ba biết chuyện đến bây giờ đã sáu tiếng đồng hồ, con cũng nên thấy rằng ba đang cố gắng hết sức để kìm chế."

Cảnh Trăn vung tay lên, đầu thước quất xuống, tiếp giáp mông chân nổi lên một lằn xanh đen. Cảnh Tịch đau đớn, nhưng không dám trốn, đành phải cắn chặt môi chịu đựng.

"Bốp!" Lại là một roi "Yêu cầu của ba không phải không dám mà là không được! Cúi sấp đàng hoàng cho ba!"

????????????

Tui nói thiệt tui làm chương này trong trạng thái mù tịt chỉ toàn đoán ý tưởng tượng ra hình ảnh mà làm thôi.... đọc giải trí thôi nhé.....

????????????????????

phuong-chu-canh-gia-gia-phap-87-0