Cơm tất niên năm nay đột nhiên nhiều thêm hai người, Cảnh Trăn thật có chút lo liệu không xuể, cũng may Phương Chu từ nhỏ giúp đỡ Phương Ngạn Nhi làm việc nhà, hôm nay muốn cậu làm trợ thủ cho Cảnh Trăn thật thừa sức.
Sáu người rất khó có lúc không ngồi ở bàn lớn ăn cơm mà là ngồi vây quanh bàn nhỏ bên cạnh, không khí thật vui vẻ, ấm áp.
Sắc mặt Cảnh Thăng Hồng đã hồng nhuận lại rất nhiều gần như khôi phục như trước, hơn nữa Dịch An An hầu hạ, chăm sóc tận tình, tỉ mỉ nên tâm tình cũng thật tốt.
"Món cua này làm ngon lắm."
Cảnh Thăng Hồng cũng là dân sành ăn, ăn biết bao yến tiệc, sơn trân hải vị, hiếm khi khen tay nghề con trai mình.
Nghe xong lời này, Lâm Dục là người thứ nhất la lên.
"Đó là! Phương Chu lấy thịt cua, sư huynh ướp gia vị, công phu thật không thể chê !"
Cảnh Chí liếc liếc Phương Chu một cái, cái muỗng mới vừa đưa đến bên miệng, lại thả xuống, đậu hủ trong muỗng nhẹ nhẹ lăn lăn.
"Ăn cơm xong đi thay thuốc."
"Ưm !"
Trong miệng Phương Chu đang ngậm đồ ăn, gật gật đầu. Hai ngón tay cái và trỏ của cậu đang dán băng keo cá nhân lập tức bị mọi người nhìn thấy. Cảnh Trăn không chút khách khí ghét bỏ nói:
"Ngu hết biết! Chỉ lấy ít thịt cua mà hủy luôn thịt ở tay của mình."
Làm một sư đệ tốt, Lâm Dục tự nhiên gia nhập hàng ngũ bổ đao.
"Hèn chi hương vị độc đáo như vậy a, nguyên nhân là Phương Chu lấy ít thịt mình làm vị dẫn a."
Vốn dĩ Phương Chu cảm thấy không có việc gì vậy mà tức khắc liền đỏ mặt, ở trên bàn cơm tất niên bị lôi ra nói đây là lần đầu tiên. Từ nhỏ đến lớn, cậu chỉ cùng Phương Ngạn Nhi hai người cùng nhau ăn tết, kỳ thật đối với cái gọi là không khí ăn tết cũng chỉ có đọc trong sách, coi trên truyền hình mà thôi. Nhưng mà hôm nay, cả buổi chiều ở phòng bếp cùng anh, hai người mân mê tiệc tối, lại cùng Lâm Dục trước sau đem toàn bộ Cảnh gia nhà lớn trang trí trang hoàng, lộng lẫy, thẳng đến lúc ngồi trên bàn ăn, cậu giống như mới ý thức được cơm tất niên đối với gia đình hoàn chỉnh mà nói thật sự tượng trưng cho đoàn tụ cùng náo nhiệt, đúng là một bửa cơm rất quan trọng.
Cảnh Thăng Hồng hiếm khi không có làm mất hứng mà la mấy đứa con ăn không nói, ông luôn luôn trầm mặc, một khi mở miệng lại làm mọi người ngây ngẩn cả người.
"Lấy thịt cua là công phu sống, chê bay vậy lần sau để mấy đứa làm."
Người một nhà ăn cơm, khung cảnh phát ra tiếng cười lanh lảnh, vui mừng nhảy nhót là chuyện đương nhiên, nhưng tới rồi Cảnh gia, bầu không khí như bây giờ đã là hiếm thấy vô cùng, xưa nay chưa từng có.
Phương Chu bắt đầu có chút co quắp, dù sao trên người phạm sai còn chưa lãnh phạt, còn có vừa mới cùng anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia mà, thẳng đến bây giờ, trong lúc vô tình bị bầu không khí không hề ngăn cách, ấm áp nồng đậm này làm chính mình bắt đầu cảm thấy trên mặt đều bị thoa lên bơ.
Lâm Dục thích ăn đồ ngọt, lần này cậu trở về quá gấp lại không hề báo trước, Cảnh Trăn không có thời gian làm cho cậu ta chút bánh ngọt nào, nhân hôm nay, anh nướng một cái bánh kem, đánh chút sữa tươi rưới lên trên, tuy không đặc sắc bằng ngoài tiệm nhưng màu sắc, hương thơm vừa phải, ấm áp.
Nhìn đồng hồ, vợ chồng Cảnh Thăng Hồng cố ý ra khỏi bàn ăn. Nhưng mà lúc ông rời đi cũng không quay đầu mà chỉ để lại một câu.
"Phương Chu, ăn xong, đi lên phòng tôi một chút."
????????????
Trong lòng cậu rất thấp thỏm, lần đầu tiên lên lầu ba này đã để lại trong cậu quá nhiều ký ức không tốt, chính mình không bị trực tiếp quăng từ cửa sổ xuống đã là may mắn lắm rồi. Vì thế, lần này mặt rửa sạch đã lâu, soi gương cũng thật lâu, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, mỗi một bước là mỗi một lần hít sâu, đi tới cái phòng xa lạ. Cậu không muốn nó quen thuộc rồi lại trở thành không quen.
Cảnh Thăng Hồng hiếm có khi rời khỏi Dịch An An, tùy ý bà ngồi xổm cạnh bàn trà trước mặt đang pha trà Phổ Nhị nổi tiếng lâu năm, tay bà cực kỳ thuần thục, tinh tế, rất có khí chất tiểu thư khuê các, đem chén trà đẩy đến hướng Phương Chu, ngẩng đầu cười cười.
"Ngồi đi."
Phương Chu nhìn bà một cái, ngồi xuống.
"Cảm ơn dì Dịch."
"Đã lâu như vậy, vẫn còn khách khí thế sao. Hay là tôi làm trưởng bối không đủ thân hòa."
Dịch An An cúi đầu dùng nước nóng rửa chén trà, khói nước ngùn ngụt bốc lên.
Phương Chu nhìn qua mặt bà có chút mơ hồ. Giọng nói cậu vẫn gắng gượng cứng còng như cũ.
"Trưởng ấu tôn ti, mẹ cùng các anh vẫn luôn dạy dỗ, Phương Chu không dám quên."
Lời vừa nói ra, ly trà đầy lắc nhẹ mặt nước khẽ rung rung, nhỏ giọt.
Cảnh Thăng Hồng là người rất cẩn thận, hiện giờ nhìn vệt nước trà trên bàn, thở dài.
"Cậu vẫn là trách tôi a."
Phương Chu nhẹ cắn môi dưới, không có lên tiếng, trong lòng âm thầm nói với mình, hôm nay mặc kệ thế nào.... đều phải nhịn xuống.
"Mười lăm năm thiếu hụt, cậu trách tôi cũng phải mà."
Cảnh Thăng Hồng dùng ngón tay quét nước trà trên bàn, cầm tách trà lên.
"Năm đó, tôi thực xin lỗi hai mẹ con cậu."
Phương Chu nhìn người đàn ông trước mặt với cặp mắt kinh hoàng, cậu từng cho rằng một người ngạo mạn, cổ hủ, quyết giữ ý mình, một người đàn ông luôn cho mình gánh vác trách nhiệm đại cục hẳn là vĩnh viễn đều sẽ không yếu thế, chứ đừng nói chi đến xin lỗi.
Nhưng vừa rồi chính tai cậu nghe thật đang xảy ra chuyện gì đây?
"Nhưng ngay lúc quyết định đó đã cân nhắc rất lâu, được - mất, lợi - hại mới quyết, dù sao cũng không phải kế sách hoàn hảo. Bảo toàn mặt mũi gia tộc, bảo vệ thành tựu hai anh cậu, giữ được bản tính kiêu ngạo, tiêu sái của mẹ cậu, cũng che dấu sai lầm của tôi."
Cảnh Thăng Hồng nhìn Phương Chu dưới ánh mắt mà cậu chưa bao giờ thấy qua. Trong hơi thở của ông có một tiếng thở dài về những thăng trầm của cuộc sống, thở dài về đúng - sai.
"Nhưng vẫn là.... ủy khuất cậu."
Cuộc nói chuyện này không dài lắm, dẫu sao loại việc này không phải sự tình vinh quang gì. Cảnh Thăng Hồng vẫn là một ông chủ nhà uy nghiêm, không thể lúc nào cũng xin lỗi. Vì vậy sau khi nói về ngày mai là ngày cúng tế liền đuổi Phương Chu đi ra ngoài.
Phương Chu đi ra khỏi cửa phòng, đột nhiên cảm thấy đầu óc như bị ai đó làm rối tung lên, lượng tin tức quá lớn làm một học sinh thiên tài cũng không tiếp thu kịp.
"Phương Chu! Làm gì tết nhất lại mất hồn mất vía vậy ?"
Lâm Dục không biết từ khi nào vọt tới bên cạnh cậu, đánh một cái mạnh vào cái ót cậu.
"Sư Huynh cho tìm cậu."
Nói liền kéo cậu chạy ra khỏi cửa.
Chạt tới sân sau nhìn thấy hai anh đã bày sắp sẵn pháo hoa chờ cậu.
Cảnh Trăn thấy cậu lập tức đánh một cái thật mạnh vào lưng cậu.
"Tết nhất không bị đánh không thoải mái phải không ? Ra ngoài bắn pháo bông cũng không biết bận thêm cái áo ấm !"
Vừa nói vừa cởϊ áσ lạnh bên ngoài mình bận vào cho cậu. Phương Chu ngơ ngác nhìn anh, tùy ý Cảnh Trăn cúi đầu kéo khóa áo lên cho cậu, cậu một chút phản ứng cũng không có.
Ngược lại Cảnh Trăn đánh mạnh vào ngực cậu một cái, cười, la:
"Đã bao lớn rồi? Còn muốn người khác mặc quần áo cho mình."
"Còn không phải do em chiều."
Cảnh Chí trừng mắt nhìn liếc Cảnh Trăn một cái, sau đó từ trong túi lấy ra hai hộp hột quẹt diêm nhét vào trong tay Phương Chu cùng Lâm Dục
"Mau đi đi! Sắp nửa đêm rồi."
Cảnh Trăn không chút khách khí đưa tay lấy khăn choàng cổ của Cảnh Chí đem quấn choàng vào cổ mình.
"Nhà của chúng ta có thói quen anh trai đều nuông chiều em út mà."
Liền sau đó dùng chân đá đá chân sườn Lâm Dục, hối.
"Còn đứng đây làm gì, mau đi đi!"
Phương Chu bị Lâm Dục lôi kéo, mờ mịt đi vào đống pháo hoa bên cạnh trong sự bàng hoàng, ngồi xổm xuống một cách ngây ngốc, máy móc đặt dây châm lửa, đột nhiên lại bị Lâm Dục kéo trở về mấy mét hơn.
Lại ngẩng đầu, bầu trời đêm cô tịch đã bị pháo hoa lộng lẫy cắt xuyên, kỳ diệu quyến rũ, muôn hồng nghìn tía.
Phương Chu không nhớ rỏ đã bao lâu rồi mình không có xem bắn pháo bông, nhưng đây là lần đầu tiên cậu biết.... ban đêm cũng có ánh sáng đẹp lung linh đến như vậy.
????????????
Đầu năm sáng sớm vào từ đường, đoán chừng đây là tập tục củ nát mà các đại gia tộc lâu đời khó có thể thoát khỏi.
Tối hôm qua, Phương Chu không thể nào ngủ được, vừa bắn xong pháo bông đã bị đuổi chạy về phòng, nhưng cứ lăn qua lộn lại ở trên giường, trong đầu cứ từng màn, từng cảnh trải qua trong năm cứ thoáng chạy qua một lần. Thật quá nhiều chuyện yêu cầu cậu thích nghi, chấp nhận, yêu cầu cậu lập kế hoạch. Quá nhiều việc mà mười lăm năm qua chưa từng có lúc tay chân luống cuống. Ngay lúc này Phương Chu cảm thấy một năm này nhất định là bước ngoặt lớn trong cuộc đời cậu, là thời gian kỹ niệm đáng nhớ. Nhưng cậu không ngờ tới nhiều năm sau nhìn lại ngày hôm nay, tất cả của hôm nay, của năm qua là đương nhiên, thuận theo tự nhiên mà thôi.
Hôn hôn trầm trầm Phương Chu nhìn bài vị có khắc ba chữ Phương Ngạn Nhi, đôi mắt như bị đóng băng không thể dời đi. Cậu ngay lập tức tâm loạn bất an, bối rối vô cùng. Bởi vì cậu thật không biết đây có phải kết quả mẹ muốn thấy.
Nhưng mà nhớ đến lời Phương Ngạn Nhi từ trước vẫn luôn nói với cậu "Đã ra quyết định, đó là quyết định tốt nhất." Lại thoáng nhìn bóng dáng hai anh.... trong lòng cũng nhẹ nhỏm rất nhiều.
Từ góc độ của Phương Chu mà nhìn, sườn mặt Cảnh Chí rất nghiêm túc, đó không phải nghiêm túc lúc đối mặt công việc, mà mang theo vài phần trang trọng cùng túc kính. Cậu nghĩ tư thái của người anh lớn đã khắc sâu vào cốt tủy của anh hai. Cảnh Chí chưa từng đánh cậu, số lần lời nói nặng có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà Phương Chu lại đối với anh kính sợ chi tâm, kính sợ từ trái tim.
Thần sắc Cảnh Trăn bên cạnh dịu dàng, ôn nhu có thể chịu đựng mọi thứ, giống như trước mặt không phải là những bảng hiệu tẻ nhạt, khô khan mà là một nhóm người sinh động như thật. Khoá miệng anh hơi hơi ngậm cười như những bông gòn mùa đông, mềm mại đến nao lòng.
Phương Chu đột nhiên giật mình nhận ra anh em cùng cha khác mẹ cũng có thể giống nhau đến như vậy. Anh hai tính cách nghiêm cẩn cùng cái nhìn đại cục, Anh ba bên trong tinh tế cùng đúng mực, và ở trên người mình thế nhưng cũng có được những bóng dáng đó.
Phương Chu nhẹ quỳ gối trên cái đệm, nhẹ nhàng thở ra vài hơi, cưỡng bách mình an lòng xuống, sau đó dùng thái độ của một đứa con cúi xuống thân mình đối với bài vị của Phương Ngạn Nhi.
Cậu cảm nhận được từ bốn phương tám hướng đều nhìn chăm chú vào cậu. Cảnh Thăng Hồng thở dài, Dịch An An thương tiếc, Cảnh Chí thong dong, cùng Cảnh Trăn đau lòng.
Kia một khắc, Phương Chu đột nhiên cảm thấy, nói không chừng hiện tại hết thảy.... là tốt nhất.
❤️❤️❤️