Phương Chu lui lại sau mấy bước, dùng chân phải chống xuống thật mạnh phía sau mới không để mình ngã xuống. Cậu là một đứa bé ngoan chưa từng đánh nhau, mà cũng không có bị người đánh mình như thế, cho dù cách dụng cụ bảo hộ, cậu tin tưởng nếu bị mạnh thêm chút nửa mình chắc chắn sẻ bị nội thương.
Cậu theo bản năng dùng hai cánh tay kẹp chặt trước ngực, hít sâu một hơi, lần này đá về trước, chân cậu còn chưa kịp nâng lên, vừa mới nhấc chân đã bị Lâm Dục nhanh hơn cậu gấp mười lần bàn chân đè ép đi xuống. Khi Cậu chơi bóng rổ, bóng bị chặn cảm thấy rất xấu hổ, mặt đỏ lên, cảm giác mất mát, bổng cảm giác bụng nhỏ bị một cổ lực hung hăng đánh mạnh vào, không hề có chuẩn bị cậu lảo đảo lui về sau.
Phương Chu cắn cắn môi, thực nhanh bước lên lại, ngực cùng bụng nhỏ đều bị Lâm Dục đá đến ẩn ẩn đau. Phương Chu tuy là người mới học, nhưng cậu cũng không ngu ngốc, biết người một cước ta một đấm mình tự chuốc lấy nhục mà thôi. Vì thế thay đổi sách lược, đem toàn bộ một loạt chân pháp vừa mới học như hoành đá, song phi, sau toàn..... Cũng may lần này không có lại bị bốn lạng đẩy ngàn cân, chỉ là Lâm Dục không thói quen tránh đi toàn đem cẳng tay chắn chân Phương Chu. Nhưng cẳng chân hay cẳng tay đều là nơi không có thịt. Phương Chu chỉ cảm thấy chân mình giống như đá thẳng vào cọc gỗ thật đau, đá vài cái, toàn bộ chân đã tê rần, lại đá lần nữa chân cũng không tự chủ mà thu lực. Hình như Lâm Dục không có chút đau đớn nào vẫn mạnh mẽ ra chân như ban đầu.
Phương Chu bị Lâm Dục ra chân pháp đánh đến hoa cả mắt, cậu thử phán đoán quỹ đạo ra chân của Lâm Dục, nhưng chân của Lâm Dục như dài hơn ra uy hϊếp thẳng vào cậu. Phương Chu tránh còn không kịp, cũng đành đưa cánh tay cùng chân đi chắn. Tay chân trần trụi không một hộ cụ bao bọc chỉ một hồi toàn bộ hai tay đau như bị đứt rời khỏi thân thể, hai chân run rẩy miễn cưỡng chống đỡ thân mình. Dẫu cậu biết rỏ tay, chân vết thương chồng chất nhưng vẫn không cam lòng đứng im chịu đánh, cho nên không thể không dùng chúng nó đi tiếp đón chân Lâm Dục, đây mới là điểm tuyệt vọng nhất của Phương Chu.
"Bịch" thật mạnh một cước đá thẳng vào ngực Phương Chu, vốn đến cực hạn lung lay sắp đổ, làn này Phương Chu bị đá bay ra xa ước chừng năm thước, mồ hôi tung té bay ra rơi đầy trên đất. Cậu quỳ rạp trên đất ho khan, khó tránh khỏi nôn khan vài cái. Phương Chu cảm thấy lá phổi như bị đá rớt ra rồi. Phổi không ngừng tìm kiếm nơi bay ra ngoài, mà cậu cũng dường như muốn đem cả cái phổi đều nôn ra tới dừng lại không được. Hai cánh tay chống mặt đất đã tê dại. Hai cẳng chân bị đèn nặng trên mặt đất xuyên đau đến tủy xương luôn rồi.
Phương Chu thấy Lâm Dục đang đi tới gần cậu, cậu bé cắng răng nhịn đau cố muốn đứng lên. Khi cậu nhìn thấy Lâm Dục một giọt mồ hôi cũng không xuất ra, kiểu tóc vẫn bóng loáng vào nếp, cậu có chút câm giận mà. Thua... là đương nhiên. Nhưng thua thảm đến như vậy thật không cam lòng.
Lâm Dục nhìn đứa nhóc trước mắt cố nhịn đau đứng thẳng tắp, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia tán thưởng, ra sức vỗ cánh tay Phương Chu.
"Không phải có lời muốn nói với tôi sao?"
Phương Chu bị đánh đến rung lên, thân mình thiếu chút nữa té xuống lại. Ánh mắt cậu hơi thấp chút, nhéo nhéo nắm tay, nói:
"Thực xin lỗi."
Lâm Dục gật gật đầu, anh tuy rằng bá đạo, cuồng ngạo, nhưng không phải là một huấn luyện thích làm khó người khác. Anh hôm nay chỉ muốn lập uy, thế cũng đủ rồi, nghe được lời nói muốn nghe liền xoay người nhìn đám học viên đang tụ tập nói:
"Tiếp tục huấn luyện."
Đưa tay vẫy vẫy Phương Chu đang theo sau, nói:
"Cởi ra hộ cụ đi theo tôi."
Phương Chu theo Lâm Dục đi đến phòng thay quần áo. Lâm Dục mở ra túi, lấy ra một chai phun sương lớn tùy tay ném cho Phương Chu. Không nói một câu quay người đi ra ngoài. Phương Chu nhìn theo bóng dáng Lâm Dục, nhìn nhìn chai thuốc trên tay viết bốn chữ lớn "Vân Nam Bạch Dược".
⚡️⚡️⚡️
Cảnh Trăn một thân áo thể thao cùng quần đùi đang kẹp bóng rổ, đôi mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Phương Chu như đang thấy người ngoài hành tinh.
"Em không nóng a."
Kỳ thật đang tháng mười hai đã vào đông, tuy thành phố A không phải là thành thị rơi đầy tuyết, nhưng chỉ cần hà một hơi liền như hít mây nhả khói... bởi vì lượng vận động trong chơi bóng rổ quá lớn, mỗi lần áp phong, quần đùi Cảnh Trăn lúc nào cũng mang theo thêm một bộ để cậu bé có thay tránh để bị mồ hôi làm cho bị cảm lạnh. Hôm nay nhìn thấy Phương Chu lại mặc một thân áo dài, quần dài thể thao thật ngoài sức tưởng tượng.
Phương Chu dùng ngón tay ấn ấn chóp mũi.
"Từ sáng hơi bị nghẹt mũi không nên phơi mình ngoài lạnh."
Cảnh Trăn gật gật đầu, vốn không có đem Phương Chu dưỡng như một cô em gái, trong thời tiết này tiểu cảm mạo, nóng, ho là chuyện bình thường nên chỉ đơn giản nói:
"Tự mình chú ý thân thể, không thoải mái trở về sớm một chút."
Thành phố A có chút danh tiếng đầu đường sân bóng rỗ, nói đến con trai ở đây không có ai không thích bóng rổ. Cảnh Trăn đã lâu không có cùng Phương Chu tới nơi này, nghỉ hè cùng mới vừa khai giảng ít nhiều cũng có tới, gần đây nhất trường học thì gần tới kỳ nghỉ, công ty đang kỳ khai mạc tổng kết cuối năm với các cổ đông thật không có thời gian.
Phương Chu không quá yêu cầu, nhưng cậu cũng lơ đãng nói ra rất nhiều lần về chuyện này, Cảnh Trăn đều im lặng ghi tạc trong lòng. Hôm nay đột nhiên có một bữa tiệc bị hủy bỏ, Cảnh Trăn liền tận dụng tời gian kêu Phương Chu ra tới.
Cùng phần lớn các bé trai, Phương Chu trên sân bóng toát ra khí chất lãnh tụ duy vũ độc tôn. Cậu tuy rằng cũng 1 mét 8, nhưng trên thực tế đánh bóng rổ cũng không có bao nhiêu người lùn hơn cậu. Phương Chu chủ yếu yêu cầu kỹ thuật thật tốt, khi trái bóng rổ màu cam trên tay cậu tựa đang cầm hỏa tinh linh nhảy nhót lung tung.
Cảnh Trăn thực thích xem cậu phòng thủ chắc chắn khóe miệng cong lên lại nhanh chống bị đột phá, cậu đều định liệu trước. Nhưng mà hôm nay Phương Chu có chút khác lạ. Cảnh Trăn cảm giác được rỏ ràng cậu chần chờ đối mặt lúc phòng thủ. Phương Chu tuy rằng không phải nam sinh cao to, cường tráng nhưng cũng chưa bao giờ sợ đối mặt tính công thủ, vì vậy khi Cảnh Trăn nhìn đến Phương Chu cố tình cùng đối thủ duy trì ở khoảnh cách an toàn đến khi thấy Phương Chu lấy thủ làm chủ, đem công làm phụ họa. Anh biết cậu hôm nay không bình thường.
Nếu chú ý nhiều hơn càng không khó phát hiện, tay ném bóng yếu hẳn, đường parabol độ cung thấp, động tác đoạt bóng chậm, ngay cả Phương Chu tự hào nhất hoa thức bước chân cũng chậm lại không ít.
Đánh xong một lượt, Cảnh Trăn liền yêu cầu thay đổi người, tiến lên kéo tay Phương Chu cảm giác cánh tay cậu rung lên. Quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn liếc cậu một cái, bước nhanh lại lấy ba lô đi thẳng đến xe.
Phương Chu có chút không thể hiểu được, không phải chỉ đánh trận bóng sao, chuyện gì làm anh phát lửa lớn đến vậy.
Cảnh Trăn lái xe, một đường không nói chuyện, rỏ ràng không biết mình lại phạm vào sai gì. Phương Chu vẫn bị áp suất trong xe thấp đến muốn nghẹt thở làm cho hô hấp đều khó khăn. Cũng may sân bóng rổ cách nhà không xa lắm, xe chạy vài phút đã về tới.
⚡️⚡️⚡️
Bước vào cửa Cảnh Trăn vẫn không lên tiếng xoay người lên lầu, Phương Chu đành phải cất bước theo sau. Cảnh Trăn cũng không có về phòng của mình mà lập tức đi đến phòng Phương Chu, mở cửa, nghiêng người cho Phương Chu tiến vào, khóa cửa lại mới mở miệng nói câu đầu tiên.
"Đều cởi."
Ngoài cửa sổ gió lạnh rung rung, trong phòng lại ấm áp lạ thường. Phương Chu đi chân trần đạp trên thảm lông dê vẫn có thể cảm nhận được độ ấm, trái ngược lại trên người anh tản mát ra hàn ý quá nồng, Phương Chu không cấm rung lên.
"Anh?"
Phương Chu miễn cưỡng mỉm cười, ánh mắt nghi hoặc nhìn Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn nhíu mày.
"Muốn anh giúp em?"
Phương Chu cúi đầu không lên tiếng.
Cậu mơ hồ biết được anh vì sao tức giận.
Cảnh Trăn nhìn đến bộ dáng cụp mi rũ mắt của Phương Chu hỏa đã bốc lên tới đỉnh, bước lên giơ tay muốn cởϊ qυầи áo Phương Chu, cậu nhảy dựng lên.
"Anh! Em tự cởi... để em tự cởi!"
Cảnh Trăn yên lặng nhìn cậu cởi ra áo vận động xếp lại chỉnh tề, thân hình đường cong cậu hé ngày càng lộ ra trưởng thành hơn, năm múi dần dần hiện ra rỏ ràng hơn, cơ bụng còn có điểm như ẩn như hiện, chỉ tiếc bây giờ không phải lúc thưởng thức dáng người của cậu. Hai cánh tay trùng trùng điệp điệp những vết thương không bầm xanh thì bầm tím hung hăng làm đau đớn đôi mắt Cảnh Trăn.
"Quần."
Giọng nói Cảnh Trăn tức khắc như lọt vào hầm băng.
Phương Chu run run rẩy rẩy khom lưng đem quần dài cởi ra, ánh vào mi mắt Cảnh Trăn dù không ngoài dự đoán vẫn không muốn nhìn đến một màn này, từ đầu gối đến cẳng chân, đùi trong, đùi ngoài đều đầy rẩy những vết bầm xanh thâm tím, đây không phải mới bị thương mà đã cách vài ngày, thế mà nó vẫn không nói một lời với mình. Hỏa cũng từ từ bốc lên, trong thanh âm áp không được giận dữ.
"Giải thích."
Phương Chu sửng sốt, trải qua lần bị đe dọa ở văn phòng, cậu biết anh không thích cậu bởi vì luyện TaeKwonDo làm ảnh hưởng đến việc học tập, nhưng mà cậu cũng không xác định đây có tính không vượt qua điểm mấu chốt của anh, tóm lại cậu không có thói quen nói dối nhất là đối với Cảnh Trăn, vì thế do dự một chút lập tức nói:
"Lúc học TaeKwonDo không cẩn thận bị thương."
Cảnh Trăn vừa nhìn thấy những vết thương liền biết từ TaeKwonDo, anh luôn luôn am hiểu bắt lấy trọng điểm, nheo nheo mắt, nói:
"Không cẩn thận? Phương Chu, anh thấy em có thói quen anh cầm theo thước cùng em nói chuyện."
Phương Chu cắn cắn môi, cậu biết những vết thương này nếu nói đúng không cẩn thận bị thương cũng giống như nói đi trên đường trống tự nhiên vấp cục đá té bị thương, cùng một kết quả.... hông ai tin.
Vì thế cậu lập tức cúi đầu một năm một mười đem đầu đuôi sự việc nhất nhất nói với Cảnh Trăn, và cậu cũng biết anh sẽ không bởi vì cậu chống đối huấn luyện mà bị phạt.
"Cho nên ý của em là một thân thương này chính bởi vì em kɧıêυ ҡɧí©ɧ vị huấn luyện hai mươi tuổi được em khen đến ba hoa chích choè đánh em?"
Cảnh Trăn dựa vào bàn học Phương Chu, hai chân giao nhau, dáng đứng rất là ưu nhã.
Phương Chu cắn cắn thịt dưới môi, thanh âm không tự tin lắm.
"Là huấn luyện thực chiến không phải bị anh ta đánh."
Cảnh Trăn liếc mắt nhìn cậu, không để ý cậu giảo biện. Đưa tay lấy thước đo trong ống đựng viết của Phương Chu gỏ gỏ xuống bàn.
Phương Chu cả người hơi căng lên, chửi thầm thật đánh a. Nhưng mà thân thể mau hơn ý thức, hiện đang đối mặt Cảnh Trăn đang nổi nóng, tức khắc thức thời vội vàng bước lên, hai tay chống lên bàn. Trong lòng cậu vẫn an ổn, bởi vừa mới thấy không sót gì con ngươi anh hiện rỏ đau lòng a....
"Bạch bạch bạch bạch bạch!"
Liên tiếp năm thước không có khoảng cách thước đo không dày nặng bằng thước gia pháp, đánh vào thịt thanh âm càng giòn vang nhưng lại không đau lắm.
Cảnh Trăn đánh xong năm thước liền đem thước đo quăng lên bàn.
"Vì sao đánh em?"
Phương Chu cẩn thận nghiền ngẫm tâm tư anh, cánh tay căng thẳng, nói :
"Bởi vì không nói với anh."
Cảnh Trăn dùng chân đá đá chân cậu.
"Đứng lên đi. Chỉ phạt nhẹ, lần sau lại bị thương còn gạt anh gấp mười lần."
⚡️⚡️⚡️