Danh Môn Tiểu Điềm Điềm

Chương 21: Ở trên giường có thể thương lượng cái gì

Dung Diệc Sâm tựa hồ đã sớm xem thấu tâm tư của cô, một phen nắm chặt cổ tay cô: "Đều đã kết hôn, còn thẹn thùng như vậy?"

Dọc theo đường đi, Tống Thần Ngữ đều suy nghĩ, cô có điều chỉ là thay đổi một bộ quần áo một khoảng thời gian, Dung Diệc Sâm liền thay đổi chủ ý, nhớ tới cái gì đêm tân hôn.

Cái gì đêm tân hôn! Hoàn toàn chính là đêm cô thất thân!

Còn không bằng cô đi Dung gia, đối mặt với mấy trưởng bối bên đó đâu!

Xe lái vào một khu biệt thự, cuối cùng ở biệt thự trong đó xa hoa nhất, chiếm địa diện tích rộng nhất phong cách theo kiến trúc Châu Âu, dừng lại.

Nói nơi này là biệt thự, càng không bằng nói như lâu đài, hết sức xa hoa, trong hoa viên, còn có một đài phun nước rất lớn, tỏ ra sức sống bừng bừng.

Tống Thần Ngữ xuống xe, hầu nữ tiến lên dẫn nàng, đi qua phiến đường đá nhỏ khá dài, lại đi qua hoa viên, cuối cùng mới nhìn thấy lối vào biệt thự.

Hầu nữ nói: "Thiếu phu nhân, Dung tiên sinh đã ở bên trong chờ ngài."

Tống Thần Ngữ chậm rì rì đi vào bên trong, căn bản là không muốn đi vào.

Cô nghĩ.. Lần trước ở tình huống Dung Diệc Sâm bị hạ dược, cô còn có thể may mắn thoát thân. Lúc này chỉ sợ không may mắn như thế, Dung Diệc Sâm khẳng định sẽ muốn cô.

Tống Thần Ngữ cọ tới cọ lui đi vào, chỉ nhìn thấy phòng khách to lớn, vàng son lộng lẫy, mỗi một vật trang trí thoạt nhìn đều giá trị liên thành.

Nhà tư bản có tiền a..

"Đứng ngốc ở nơi đó làm gì?" âm thanh Dung Diệc Sâm bỗng nhiên vang lên, "Tới đây."

Tống Thần Ngữ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hắn đang đứng ở thang gác tầng hai, trên cao nhìn xuống nhìn cô.

"Tôi.." Tống Thần Ngữ nuốt một ngụm nước bọt, "Tôi có thể cự tuyệt không?"

"Cô nói xem?"

Tống Thần Ngữ tâm tình đi lên cầu thang, so với đoạn đầu đài còn muốn trầm trọng hơn.

Dung Diệc Sâm liền dựa vào bên tường, ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người cô, hắn đối với cô, nhất định phải có được!

Tống Thần Ngữ vừa đi đến trước mặt hắn, liền cảm giác thân mình nhẹ đi, bị hắn một phen bế ngang lên.

Nàng kinh hô một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ hắn: "Dung Diệc Sâm, anh.. Anh nghiêm túc?"

Hắn không nói lời nào, môi mỏng hơi hơi mím, hai tay vững vàng ôm cô, lập tức đá văng cánh cửa phòng ngủ chính, đem cô ôm đi vào, đặt ở trên giường.

Tống Thần Ngữ vừa định đứng dậy, đã bị hắn cấp đè ở dưới thân.

"Muốn chạy?"

"Anh.. Anh không phải là muốn thật đi?"

Dung Diệc Sâm một tay chống ở bên tai cô, một tay bắt đầu cởi nút áo sơmi của mình, trực tiếp dùng hành động để chứng minh.

Tống Thần Ngữ hai tay chống đỡ trên ngực hắn: "Anh anh.. Anh đừng cởϊ qυầи áo! Chúng ta có việc cần thương lượng!"

"Ở trên giường có thể thương lượng cái gì? Thương lượng dùng tư thế nào?"

Tống Thần Ngữ thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm cho sặc chết: "Chúng ta có thể thảo luận một chút, chuyện phân phòng ngủ."

"Cô tưởng bở."

Cảm giác được nơi nào đó của hắn đã có một chút phản ứng, Tống Thần Ngữ càng thêm dùng sức chống đỡ ngực hắn, dứt khoát đem lời nói làm cho rõ.

"Anh đừng làm tôi sợ, Dung Diệc Sâm, anh sẽ không muốn tôi."

Mi tâm hắn nhíu xuống một cái: "Phải không? Vậy cô phải hảo hảo nhìn!"

Tống Thần Ngữ đã hoảng rồi: "Anh cùng tôi kết hôn, căn bản không phải bởi vì yêu tôi. Nếu không yêu tôi, vậy cũng đừng muốn tôi!"

Dung Diệc Sâm cúi đầu, môi mỏng sượt qua cánh môi nàng: "Cùng tôi nói tình yêu, Tống Thần Ngữ, cô có chút tham lam."

"Thân thể của tôi, chỉ cho người tôi yêu."

Cô nói từng câu từng chữ.