Dung Diệc Sâm nhàn nhạt hỏi: "Báo thù cảm giác thế nào?"
"Anh là ai.." Tống Thần Ngữ hỏi, "Anh vì cái gì muốn giúp tôi?"
"Cứ như vậy giúp, không vì cái gì."
Hắn Dung Diệc Sâm làm việc từ trước đến nay tùy tâm sở dục. Hắn quyền cao chức trọng, một tay che trời ở An Thành, ai ai cũng đều kiêng kị hắn ba phần.
"Có điều anh giúp được tôi nhất thời, lại không giúp được tôi mãi được. Tiền sính lễ Lâm gia tôi trả không được, Tống gia cũng sẽ không muốn tôi trở về.."
"Tiền, ta ra."
Dung Diệc Sâm thốt ra lời này, những người ở đây tức khắc liền nổ tung.
"Tống Thần Ngữ này có địa vị gì a, Dung tổng thế nhưng vì cô ta xuất đầu?"
"Chính là a.. Gấp ba tiền sính lễ kia không ít, nghe nói Lâm gia vì cấp Lâm Phàm xung hỉ, mang không ít tiền cho."
"Chút tiền ấy đối Dung tổng mà nói, tính là cái gì a.. Ta đoán, Tống Thần Ngữ này kỳ thật cùng Dung tổng có chuyện mờ ám gì đó đi?"
Tống Thần Ngữ cũng trợn tròn mắt, hắn đây là giúp người giúp tới cùng?
Nghĩ như vậy, Tống Thần Ngữ liền hướng hắn cười, mặt mày niềm nở: "Thật vậy sao? Thật tốt quá, đại ân không lời nào cảm tạ hết được!"
Dung Diệc Sâm nhìn cô tươi cười, mi tâm hơi hơi nhíu xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng phảng phất qua lông mi cong vυ't của cô, ánh mắt chậm rãi thâm thúy.
Tống Thần Ngữ nói: "Phần ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ. Anh trước tiên có thể buông tôi ra được không? Tôi còn có một việc phải làm."
Dung Diệc Sâm liền thu hồi lại cánh tay đặt bên hông cô.
Chỉ nhìn thấy Tống Thần Ngữ xoay người, đối với di ảnh dập đầu lạy ba cái, đến khi trán có chút đỏ lên.
"Lâm Phàm.. Mong anh ở thiên đường được vui vẻ hạnh phúc."
Tống Thần Ngữ ngơ ngẩn nhìn di ảnh Lâm Phàm rồi thở dài, xoay người đi tìm Dung Diệc Sâm lại phát hiện.. Hắn đã không thấy bóng dáng.
Người đâu?
Tống Thần Ngữ quét ánh mắt khắp nơi tìm kiếm, thậm chí chạy ra linh đường, lại rốt cuộc không có nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.
Trưa hôm đó, Lâm gia liền thu được gấp ba tiền sính lễ, một đồng cũng không thiếu.
Vào lúc nửa đêm, Tống Thần Ngữ từ nhà Lâm Phàm dọn ra khỏi, cô không về Tống gia, mà là chính mình đi thuê nhà ở.
Bất quá, tìm kiếm toàn bộ An Thành, không có người nào dám cưới Tống Thần Ngữ, khắc phu lại đen đủi, ai cưới cô là xui xẻo.
Tống Thần Ngữ cũng không để bụng, chỉ là cô vẫn luôn suy nghĩ, trong lễ tang, người nam nhân cứu cô lúc dầu sôi lửa bỏng đó rốt cuộc là ai?
Hắn là ai? Hắn tên là gì? Vì cái gì mọi người ở đó đều đối hắn có một loại kính sợ? Hắn vì sao lại giúp cô?
Tống Thần Ngữ cũng không biết nên đi hỏi ai. Ngẫu nhiên cô phát ngốc, nhớ tới hắn đem chính mình vòng ở trong ngực, nhớ tới hắn nắm cổ tay của cô cứ như vậy dùng lực.
Ngẫu nhiên cô cũng sẽ mơ thấy hắn, buồn cười chính là cô đến tên của hắn là gì cũng không biết.
Một tháng sau.
Đêm tối.
Ở một hẻm nhỏ sâu thẳm yên tĩnh không người, chỉ có nhàn nhạt ánh trăng bao phủ nơi này.
Năm sáu nam nhân mặc âu phục màu đen vội vàng chạy qua ngõ nhỏ.
"Tìm! Hắn chắc chắn đang ở gần đây!"
"Ngươi hướng bên này, ta hướng bên này, phân công nhau hành động!"
"Ngàn vạn đừng làm hắn chạy!"
Vừa nhìn là thấy đây chính là đám người được huấn luyện có tổ chức.
Năm sáu người lập tức phân tán ra, chia nhau đi xung quanh tìm.
Yên tĩnh vài giây, đột nhiên, trong ngõ nhỏ truyền ra một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.