Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 130: Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt

Hii, sorry mng vì lặn lâu quá 😭 Thi xong r nên mình sẽ cố gắng update đều. Yêu mng ❤️❤️❤️

Điểm yếu bị bóc trần trước mặt mọi người, Dương Khai Quang trong lòng hoảng hốt:

"Ngươi ngậm miệng! Ngươi nói xấu ta! Kẻ đáng chết là ngươi thì có!"

Lạc Thanh Hàn không muốn xem bọn họ tranh cãi, lạnh lùng nói.

"Bịt miệng bọn chúng, giam lại."

Hai thị vệ tiến lên, dùng cỏ khô bịt miệng Thiên Sơn cư sĩ cùng Dương Khai Quang, đem hai người trói lại, nhốt vào một gian phòng nhỏ bên cạnh.

Bởi vì Dương Huyện lệnh bị bắt cóc, Kim Điển Sử sợ ném chuột vỡ bình, chỉ có thể mang theo thuộc hạ rút lui.

Nhưng bọn họ cũng không rời đi xa, mà núp ở tiểu viện bị bỏ hoang gần đó.

Bọn họ cứ đứng một lúc lâu như vậy, từ đầu đến cuối không nhìn thấy đám người kia thả Dương Huyện lệnh ra.

Kim Điển Sử càng nghĩ càng bất an, hắn bảo bọn thuộc hạ tiếp tục lưu thủ, bản thân thì về nha môn một chuyến.

Khi hắn trở lại huyện nha mới biết được, không chỉ có là Dương Huyện lệnh bị trói đi, có cả Thiên Sơn cư sĩ nữa.

Bây giờ cả huyện nha đều hỗn loạn.

Thê thϊếp của Dương Huyện khóc lóc thảm thiết, đám trẻ chạy tán loạn khắp nơi.

Kim Điển Sử không thể trông cậy vào bọn họ, trực tiếp đi tìm Huyện thừa cùng chủ bộ, hỏi tiếp theo nên làm gì?

3 người thương lượng nửa ngày, quyết định tiên lễ hậu binh.

Bọn họ trước tiên phái mấy kẻ biết ăn nói, đến đó nói vọng vào.

Chỉ cần đối phương có thể phóng thích Dương Huyện lệnh, điều kiện gì bọn họ đều có thể đáp ứng.

Bọn nha dịch gào khản giọng, trong tiểu viện yên lặng, không có đáp lại câu gì.

Kim Điển Sử tức điên: "Bọn không biết điều! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chúng ta cũng không cần tốn nhiều nước bọt, trực tiếp phóng hỏa, không tin không ép bọn chúng ra!"

Củi cùng dầu hỏa tối qua vẫn còn, chỉ cần một cái mồi lửa, lập tức cả tiểu viện đều cháy hết.

Chủ bộ do dự nói: "Như vậy không được đâu, Dương Huyện lệnh vẫn còn ở bên trong, nếu phỏng hoả, vạn nhất Dương Huyện mất mạng thì làm sao bây giờ?"

Kim Điển Sử: "Vậy thì tiến thẳng vào!"

Huyện thừa nhíu mày: "Vạn nhất đối phương chó cùng rứt giậu gϊếŧ Dương Huyện lệnh thì sao đây?"

Kim Điển Sử không kiên nhẫn được nữa: "Thế này không được, thế nha cũng không được, vậy các ngươi nói xem nên làm như nào?"

Cả ba người nhìn nhau.

Huyện thừa do dự mãi, vẫn quyết định lấy tĩnh chế động.

"Chúng ta để cho thuộc hạ trấn thủ chỗ này, trong sân không ăn không uống, bọn họ nhất định phải phái người ra ngoài tìm đồ ăn nước uống. Chờ bọn họ ra, chúng ta lập tức nhào tới bắt người, chỉ cần có thể bắt người của bọn chúng, chuyện kế tiếp thì dễ dàng hơn nhiều."

Chủ bộ nói tiếp: "Xa giá Thái tử đến Cam Cốc còn 5 ngày, đám người này chắc chắn sống không qua được."

Bọn họ cứ như vậy canh giữ ở bên ngoài sân, đợi ba ngày liên tiếp.

Kim Điển Sử tính tình nóng nảy, thật sự là không chờ được, để cho người ta dựng cái thang.

Hắn leo lên đầu tường, thò đầu vào nhìn quanh, phát hiện trong nội viện có một nam nhân đang đứng.

Tiếu Nam ở trong viện, giương cung, mũi tên nhắm thẳng vào Kim Điển Sử.

Đầu mủi tên sắc bén dưới ánh mặt trời.

Kim Điển Sử bị dọa đến hồn phi phách tán, cuống quít nhảy xuống, lúc rơi xuống đất không cẩn thận trẹo chân, đau đến mức mặt mũi trắng bệch.

Hai cái bộ khoái lập tức đến phía trước nâng hắn lên.

Kim Điển Sử tìm một chỗ ngồi xuống, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

"Bên trong có một thằng nhãi muốn cầm cung bắn ta, may mắn lão tử tránh được nhanh!"

Huyện thừa nhíu mày: "Bọn chúng còn mang theo cung tiễn, quả nhiên không là người bình thường."

Chủ bộ cẩn thận nói: "vẫn là chờ một chút đi, tận lực không nên cùng bọn hắn cứng đối cứng."

Lúc này, có một nha dịch băng băng chạy tới, trong miệng hô to.

"Ba vị đại nhân, xa giá Thái Tử Điện Hạ tới rồi!"