Nhϊếp Trường Bình giải thích một phen, Tiêu Hề Hề cùng Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng hiểu rõ lai lịch của tiểu cô nương.
Cô nương này tên là Hạnh Nhi, sống tại một thôn nhỏ ở Cam Cốc.
Từ khi Kinh Châu gặp cảnh khô hạn, hoa màu dần héo rũ, nước giếng trong thôn cũng cạn, rất nhiều người bắt đầu chạy ra bên ngoài.
Hạnh Nhi đi theo ông vào huyện thành nhờ cậy bà con.
Ai ngờ người họ hàng kia lòng lang dạ sói, thừa dịp ông sinh bệnh, đem Hạnh Nhi bán đi.
Nàng bị bán vào huyện nha.
Nhϊếp Trường Bình đến gần huyện nha hỏi thăm chuyện của Dương huyện lệnh, trùng hợp nhìn thấy cô nương này từ cửa sau huyện nha chạy ra, phía sau còn đám nha dịch hung hãn. Hắn thấy cô nương này rất đáng thương, nhất thời rủ lòng, thuận tay cứu nàng.
Hạnh Nhi quỳ trên mặt đất, đầu tiên là khấu đầu trước Nhϊếp Trường Bình, sau đó là hướng về Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề dập đầu, nghẹn ngào nói.
"Cảm ơn các vị ân nhân, cảm ơn các ngài đã cứu ta, ta hiện tại không có gì báo đáp, chờ ta đi gặp ông xong, ta xin nguyện vì các ngài làm trâu làm ngựa!"
Tiêu Hề Hề ngồi xuống, nhìn mặt nàng, do dự một lúc rồi nói.
"Ngươi nếu muốn gặp ông thì mau đi nhanh đi, chậm một chút khả năng sẽ không nhìn được lần cuối đâu."
Hạnh Nhi mở to hai mắt, không dám tin: "Sao lại như vậy?"
Tiêu Hề Hề thở dài, ngữ khí có chút thương hại: "Ta xem tướng mạo của ngươi, hôm nay sẽ có chí thân từ thế, người thân của ngươi hẳn là chỉ còn lại mỗi ông ấy thôi."
Hạnh Nhi cả người run rẩy, nước mắt trào ra.
Quả thực, cha mẹ nàng mất sớm, nàng luôn sống cùng với ông, ông cũng chính là người thân duy nhất còn sót lại của nàng trên đời này.
Nàng cũng không dám trì hoãn nữa, cơ hồ như sắp ngã lộn, chạy ra ngoài.
Nàng phải trở về nhìn mặt ông lâng cuối.
Tiêu Hề Hề nói: "Phái người đi theo nàng ấy, đừng để nàng lại bị bán lần nữa."
Lạc Thanh Hàn: "Tiếu Nam, đi theo."
Thị vệ tên là Tiếu Nam nghe lệnh liền đi ra, nhanh chóng đuổi theo.
Nhϊếp Trường Bình trên dưới đánh giá Tiêu Tây, bán tín bán nghi hỏi: "Ngươi chẳng lẽ còn biết xem tướng?"
Tiêu Hề Hề thản nhiên nói: "Cũng gọi là chút ít."
"Vậy ngươi nói ta xem, tối nay sẽ ăn cái gì?"
"Tất nhiên là bánh ngô với thịt xông khói."
Nhϊếp Trường Bình cười lớn: "Ngươi nói sai bét, ta ghét nhất bánh ngô, đêm nay ta chắc chắn sẽ không ăn cái này."
Tiêu Hề Hề đảo mắt qua: "Nếu ta nói đúng thì sao?"
"Không có khả năng không có khả năng!"
"Chỉ là giả thiết thôi mà, nếu ta nói đúng, đêm nay thịt của ngươi cho ta hết, thế nào?"
Nhϊếp Trường Bình không chút do dự đồng ý: "Được, lấy thịt đánh cược, nếu ngươi nói đúng, thịt của ta cho ngươi, nếu ngươi nói sai, thịt của ngươi cho ta hết."
Tiêu Hề Hề cười cong mắt: "Một lời đã định."
Nhϊếp Trường Bình tin tưởng tràn đầy: "Tứ mã nan truy!"
Đúng vào lúc này, tiểu nhị gõ cửa.
Hắn đứng ở cửa dò hỏi: "Các vị khách quan, xin hỏi các người đêm nay ở khách điếm dùng cơm không? Nếu có, ta sẽ bảo phòng bếp nấu một thể."
Sau khi nghe hồi đáp là có, tiểu nhị dò hỏi mọi người muốn ăn gì?
Nhϊếp Trường Bình không chút do dự nói: "Ngoài bánh ngô ra, những thứ khác đều được."
Tiểu nhị khó xử nói: "Nhưng trong tiệm chúng ta món chính chỉ có bánh ngô thôi."
Nhϊếp Trường Bình ngây dại.
Hắn không dám tin: "Cửa hàng các ngươi lớn như vậy, sao chỉ có bánh ngô? Cơm đâu? Mì sợi đâu? Không có cả bánh bao màn thầu!"
Tiểu nhị khó nhọc giải thích: "Ở Cam Cốc lương thực khan hiếm, hiện tại ngoại trừ kho lúa của huyện nha, nào có thể tìm được gạo và mì chứ? Bột ngô cùng thịt trong tiệm của chúng ta, đều là những năm trước lưu trữ lại, ăn một chút thiếu một chút, cũng không biết còn có thể trụ được mấy ngày."