Lạc Thanh Hàn thấy được từ trong mắt nàng sự thèm thuồng.
Nàng căn bản chính là thèm ăn thịt, mời hắn ăn bất quá chỉ là ngụy trang mà thôi.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới cảm giác tối hôm qua khi ôm lấy nàng, nhỏ nhỏ gầy gầy, ôm vào trong ngực mềm mềm, cảm giác thực thoải mái.
Lạc Thanh Hàn cảm thấy nàng như vậy khá tốt, liền nói: "Vậy ăn cá đi."
Tiêu Hề Hề vui vẻ, hưng phấn mà kêu lên.
"Bảo Cầm, mau đi vớt cá! Nhớ là vớt con to vào!"
Bảo Cầm vội vàng đáp: "Dạ."
Sau đó nàng liền quay người nhìn thoáng qua Lý trắc phi.
Từ khi Thái Tử ngồi xuống, không thèm liếc qua Lý trắc phi một cái.
Lý trắc phi nhìn Thái Tử cùng Tiêu lương đệ thân mật nói chuyện với nhau, trong lòng ghen ghét điên cuồng mãnh liệt, bàn tay giấu ở trong áo nắm chặt, móng tay cơ hồ cắm sâu vào da thịt.
Bảo Cầm đem bộ dạng ghen ghét đến cuồng nộ của Lý trắc phi toàn bộ thu vào mắt, trong lòng đặc biệt hưng phấn.
Khà khà, đây chính là cảnh giới cao nhất của cung đấu!
Không đánh mà tự bại!
Tiêu lương đệ chưa làm gì, chỉ là nói mấy câu, đã khiến sự chú ý của Thái Tử toàn bộ đem đi, vô hình giống như đem Lý trắc phi giẫm dưới chân.
Thủ đoạn thật sự là thật cao minh!
Thật muốn quỳ xuống mà thán phục tiểu chủ nàng!
Bảo Cầm khi đi qua Lý trắc phi, cố ý dừng lại, mỉm cười hỏi.
"Nương nương có muốn lưu lại dùng bữa không?"
Nghe được lời này, Tiêu Hề Hề mới nhớ tới còn có Lý trắc phi.
Nàng tiến đến trước mặt Thái Tử nhỏ giọng hỏi.
"Điện hạ muốn dùng bữa với Lý tỷ tỷ không?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Nơi này là cung của nàng, nàng tự quyết định."
Tiêu Hề Hề kỳ thật không muốn giữ Lý trắc phi cùng ăn cơm, Lý trắc phi ấn đường có chút biến thành màu đen, có khả năng gặp xui xẻo, nàng không muốn bị liên lụy.
Nhưng đối phương dù sao cũng là trắc phi, phẩm cấp cao hơn so với nàng, không dễ đuổi người đi.
Huống chi Thái Tử còn ở đây, nàng nếu đem Lý trắc phi đuổi đi trước mặt Thái Tử, hắn sẽ nghĩ nàng vô cùng keo kiệt, một bữa cơm cũng không chịu mời người ta, khiến ấn tượng của Thái Tử đối với nàng trở nên kém đi.
Nàng lưỡng lự, ngước nhìn về phía Lý trắc phi.
"Lý tỷ tỷ, tỷ có muốn về cung dùng bữa không? Hay lưu lại cùng nhau dùng bữa đi?"
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, nhìn Lý trắc phi biểu lộ địch ý đối với nàng, tám chín phần sẽ cự tuyệt.
Chỉ cần Lý trắc phi cự tuyệt, nàng sẽ không bị coi là keo kiệt.
Tiêu Hề Hề tán thưởng trí thông minh của chính mình.
Lý trắc phi đã bị khí tức no rồi, hoàn toàn không muốn ăn uống, nhưng nàng không muốn như vậy tay không mà về, thật vất vả mới gặp mặt Thái Tử, nếu không thể lưu lại điểm gì trong lòng Thái Tử, thì nàng thực thảm hại.
Càng quan trọng hơn là, nàng không muốn khiến Tiêu lương đệ quá đắc ý, nàng phải cho nàng ta biết mặt!
Lý trắc phi nỗ lực đè nén ác ý trong lòng xuống, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười.
"Ta trở về cũng là một người dùng bữa, quả thực buồn chán, không bằng lưu lại ăn cùng, người nhiều cũng náo nhiệt hơn chút."
Tiêu Hề Hề thở dài: "Được thôi."
Nhìn ngữ khí này của nàng, muốn bao nhiêu không tình nguyện liền có bấy nhiêu.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng một cái: "Nàng nếu không muốn lưu người lại ăn cơm, không cần miễn cưỡng chính mình."
Tiêu Hề Hề ủy khuất mà nói: "Nhưng thϊếp không muốn làm chính mình thoạt nhìn rất hẹp hòi."
"So với hào phóng, ta thích sự thành thật của nàng hơn."
Tiêu Hề Hề đôi mắt lập tức liền sáng lên: "Vậy là điện hạ thích thần thϊếp rồi!"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Ta nói là ta thích sự thành thật của nàng."
"Rút gọn đi tức là điện hạ thích thần thϊếp đó!"
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi lại: "Nàng tự ý rút gọn như vậy sao?"
Tiêu Hề Hề rung đùi đắc ý: "Thϊếp lại thích tự ý làm như vậy!"