Lục Kiến Nghi xị mặt, kéo cô ôm vào lòng: “Chuyện của Kiều An, em không được quan tâm đến nữa, chỉ có người phụ nữ ngu ngốc mới tự đẩy chồng mình vào biển lửa mà thôi.”
Hoa Hiền Phương không biết nói gì hơn, cô là người phụ nữ ngu ngốc đến vậy sao?
“Ma vương Tu La, anh đúng là làm ơn mắc oán rồi.”
Lục Kiến Nghi búng vào trán cô: “Hôm nay chỉ số thông minh của em thiếu hụt nghiêm trọng, cần phải nạp thêm vào, lát nữa anh bảo nhà hàng nấu mấy phần canh óc heo bồi bổ cho em.”
Cô ướt đẫm mồ hôi: “Ma vương Tu La, anh có từng nghĩ, Finn là tên phản đồ, anh giao con cho anh ta nuôi dưỡng, không chừng lại dạy dỗ ra thêm hai tên phản đồ nữa hay không.”
Lục Kiến Nghi nở nụ cười ranh mãnh trên đôi môi mỏng: “Ngay cả em cũng yên tâm giao trợ lý cho anh ta rồi, anh chẳng qua chỉ là hai đứa trẻ, có gì mà sợ cơ chứ?”
Cô ngất xỉu.
“Ngọc Kỳ đã lớn rồi, chuyện tình cảm là chuyện riêng của cô ấy, sao anh có thể can thiệp được?. Nhưng đứa trẻ thì khác, chúng nó mới có một tuổi, giống như một trang giấy trắng, cuộc đời chúng nó anh có thể lên sắp xếp được.”
Một luồng gió lạnh thổi đến, Lục Kiến Nghi biết cô sợ lạnh nên đã đóng cửa sổ lại, để cô không bị cảm lạnh: “Trách nhiệm của chúng ta là chăm sóc con cái của chính mình, đừng lãng phí thời gian với những đứa trẻ khác làm gì.”
Hoa Hiền Phương suy đoán, anh đã bị trộm mất thứ gì, trong lòng bực tức, nên không định nhận lại con.
Sau khi con đã ngủ trưa, cô đến khu vui chơi trẻ em trong khu nghỉ dưỡng.
Kiều An đến bên Hoa Hiền Phương, vội vàng nói: “Mợ chủ Lục, cô có thể thương lượng với Kiến Nghi dẫn đứa trẻ đi giám định bố con trước được không?”
Hoa Hiền Phương nhún vai, nhìn cô ta với vẻ mặt có lỗi: “Chuyện này có vài khúc mắc, phải xem xét kế hoạch lâu dài.”
Kiều An hồi hộp: “Khúc mắc gì?”.
“Tôi vẫn chưa thuyết phục được Kiến Nghi.” Hoa Hiền Phương nói thẳng.
Kiều An không dám tin, Lục Kiến Nghi lại không đồng ý.
Chắc không phải là Hoa Hiền Phương đang cố ý chơi xấu cô ta chứ, ngay từ đầu trong lòng đã không muốn để con của anh ấy bước vào nhà họ Lục rồi.
“Mợ chủ Lục, sao Kiến Nghi lại không đồng ý được? Chỉ cần cô đồng ý, anh ấy nhất định sẽ không phản đối kia mà.”
Hoa Hiền Phương thở dài, lộ vẻ mặt bất lực:
“Cô đánh giá cao tôi quá, Kiến Nghi thực sự rất cố chấp, một khi quyết định chuyện gì, người khác rất khó thay đổi được. Dù có là tôi cũng đành chịu. Điều tôi có thể làm bây giờ là dành chút thời gian khuyên nhủ anh ấy, xem có thể thay đổi được hay không.”
Kiều An cảm giác như bị đá vào động băng, từ đầu đến chân đều lạnh ngắt.
Cô ta không phân định được tính thật giả trong lời nói của Hoa Hiền Phương, cô ta phải đích thân đi hỏi Lục Kiến Nghi, làm cho ra lẽ.
Lúc này, Lục Kiến Nghi vẫn đang xử lý một vài công vụ trong phòng.
Sau khi tiếp quản tập đoàn tài chính Lục Thị, tự nhiên anh trở nên bận rộn hơn trước.
Cô gõ cửa bước vào, Lục Kiến Nghi nhìn thấy cô ta, khuôn mặt tỏ vẻ bực mình:
“Có chuyện gì không?”
“Lúc trưa, Hoa Hiền Phương nói với em là đồng ý để đứa trẻ bước vào nhà họ Lục, em muốn nghe ý kiến của anh.”
“Cô ấy đã bị tôi dạy cho một bài học rồi, cô cũng đừng mơ mộng hão huyền nữa.” Lục Kiến Nghi lạnh lùng nói, tựa như hai tảng băng va vào nhau.
Lục phủ ngũ tạng của Kiều An đều quay cuồng.
Câu nói này đồng nghĩa với việc chứng thực cách nói của Hoa Hiền Phương.
Anh ấy đúng là không đồng ý.
“Tại sao anh không thể nhận con, không thể chấp nhận đứa trẻ?”
“Tôi bảo cô sinh con sao? Tự cô tạo ra tội nghiệt, tự mình giải quyết hậu quả đi.” Lục Kiến Nghi toàn thân đều phát ra hơi lạnh, làm cho nhiệt độ trong phòng bị hạ xuống dưới 0 độ.
Kiều An chỉ muốn lấy sợi dây thừng thắt cổ chết trước mặt anh cho rồi.
“Kiến Nghi, sao anh có thể đối xử với em như vậy, anh quên là anh vẫn còn cần em sao?”.
“Không ai có thể uy hϊếp được tôi hết cả.” Lục Kiến Nghi từng chữ từng chữ một, lời nói tàn nhẫn và lạnh thấu xương.
Một làn hơi nóng tràn vào mắt của Kiều An, cô ta nấc nghẹn một tiếng rồi khóc nức nở:
“Em không có uy hϊếp anh, chỉ là em muốn anh quan tâm em hơn, quan tâm hơn đến con của chúng ta mà thôi.”
“Sai rồi, là con của cô, không có liên quan gì đến tôi.” Lục Kiến Nghi lập tức biến đổi lời nói.
Kiều An khóc như mưa, khóc đến mức thê thảm:
“Em chỉ muốn có thể được ở mãi bên anh, em yêu anh mà, em đã dùng toàn bộ mạng sống để yêu anh.”
Lục Kiến Nghi lạnh lùng liếc nhìn cô ta, ánh mắt đầy khinh miệt và giễu cợt, tựa như nhìn một con gián cực xấu xí:
“Cô phải hiểu rõ thân phận của mình, tôi với cô chỉ là quan hệ hợp đồng, chỉ có như vậy mà thôi.”
Kiều An có chút thảm hại: “Em không cần tiền, em chỉ cần anh mà thôi, em không có tham vọng làm vợ anh, chỉ mong có thể âm thầm ở bên cạnh anh. Chẳng lẽ chỉ một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy, anh cũng không thể đáp ứng được cho em sao?”
Lục Kiến Nghi với giọng điệu mỉa mai: “Làm người thì nên làm việc thiết thực có tính khả thi, chứ đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”
Cô ta cảm giác như một luồng sét đánh từ đỉnh đầu xuống, sét đánh khiến cô ta ngoài cháy đen còn bên trong thì lại giòn tan.
“Nếu đã như vậy, vậy em muốn kết thúc hợp đồng.”
“Được, chỉ cần cô bồi thường theo điều khoản trong hợp đồng, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.” Lục Kiến Nghi không do dự nói.
Cô ta hoảng loạn thụt lùi hai bước, không dám tin vào tai của mình.
Thực ra cô ta vốn chưa từng nghĩ muốn chấm dứt hợp đồng, chỉ là muốn uy hϊếp anh, để anh thỏa hiệp mà thôi.
Không ngờ, anh lại dứt khoát như vậy, muốn đá cô ta ra khỏi nhà.
“Đây chẳng phải là chim hết thì cung cũng cất, thỏ chết thì chó cũng bị nấu hay sao?”
“Thật hiếm thấy, cô cũng có chút văn hóa ấy nhỉ?” Lục Kiến Nghi cười chế giễu.
Cơ mặt Kiều An co rúm lại: “Em chưa từng đọc qua sách gì, nhưng không có nghĩa là em ngu dốt, không có tư cách để yêu anh.”
Một tia lạnh sắc bén hung hãn lướt qua mắt của Lục Kiến Nghi: “Đừng nghĩ tôi không biết trong lòng cô tính toán chuyện gì, chút thủ đoạn của cô có thể qua mắt được Hoa Hiền Phương, nhưng không qua mắt được tôi đâu.”
Ánh mắt của anh như hai thanh kiếm sắc bén, vô cùng sắc nhọn, dễ dàng đâm xuyên qua lớp ngụy trang của cô ta.
Gần như là trong vô thức, cô ta cụp mí mắt xuống, dùng lông mi che đi đôi mắt tội lỗi của mình:
“Em… Em không biết anh đang nói về cái gì.”
Lục Kiến Nghi hứ nhẹ một tiếng: “Đừng giở trò trước mặt tôi, nếu không thì cô chỉ có một đường chết mà thôi.”
Kiều An như sắp sụp đổ, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Hoa Hiền Phương, liền hỏi: “Có thật là anh không thể chạm vào người phụ nữ khác không?”
“Tôi cần chạm vào người phụ nữ khác hay sao?” Lục Kiến Nghi không chút biểu cảm, lạnh lùng tuôn ra câu nói đó.
Kiều An điên cuồng, chán nản, đau đớn:
“Chuyện để đứa trẻ bước chân vào nhà họ Lục không phải do em đề nghị, là Hoa Hiền Phương tự mình đưa ra ý kiến đó, anh không thể vịn vào đó mà trách em được.”
Lời nói đó rõ ràng là đang tự giúp mình giữ một con đường lui.
Lục Kiến Nghi liếc nhìn cô ta: “Chỉ cần cô thành thật, mọi chuyện sẽ không thay đổi.”
Lời nói này tương đương với việc cho cô ta một liều thuốc an ủi.
Cô ta hiểu rõ, dù cho anh có thái độ lạnh lùng thế nào cũng sẽ không đuổi cô ta đi.
Suy cho cùng anh vẫn còn cần cô ta.
Cắn môi, cô ta quay lưng bước ra ngoài.
Hoa Hiền Phương đứng ngoài hành lang:
“Cô đã thuyết phục được anh ấy chưa?”
Cô cố ý hỏi như vậy, nhìn biểu cảm của cô ta là biết không thành công rồi.