Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 712: Nói ra sự thật

Cô nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt nhìn ra màn đêm xa xa bên ngoài cửa sổ.

“Người nhà họ Lục vốn đã không coi trọng chị ấy, tại sao không nói cho chị ấy sớm hơn một chút, làm cho chị ấy cắt đứt suy nghĩ này, vậy thì chị ấy cũng sẽ không đi đến bước đường không có lối về. Với điều kiện của chị ấy, gả cho một người đàn ông tốt thì là dư sức, vốn dĩ không cần tự sa ngã, gả cho một ông già nát rượu mà huỷ hoại cuộc đời của chính mình.”

Lục Kiến Nghi nâng đầu cô lên.

“Anh nghĩ, sở dĩ ông bà nội làm như vậy, là vì muón bảo vệ em. Người một nhà bác cả của em cũng không phải người hiền lành, nếu như biết được người được chọn là em, chắc chắn bọn họ sẽ không để yên cho gia đình em sống đâu.”

“Nói cũng đúng, ông nội thật sự là người lợi hại nhất trên đời này.” Cô thở dài thườn thượt.

Tuy rằng từ trước tới nay cô chưa từng gặp ông cụ Lục, nhưng ở trong lòng cô, sự tồn tại của ông ấy giống như thể một vị thần thánh, hết thảy mọi người và mọi chuyện dường như không thể tránh khỏi đôi mắt sáng ngời của ông.

“Người u mê không tỉnh, bình thường cũng không có được kết quả tốt, Hoa Mộng Lan là như vậy, Tư Mã Ngọc Như cũng sẽ là như vậy.” Lục Kiến Nghi thấp giọng nói.

Trên mặt Hoa Hiền Phương hiện lên một ý cười thê lương.

“Thực ra, nếu như người gả cho anh không phải là em, không chừng chị ấy và anh cũng có thể vợ chồng đằm thắm, bên nhau đến khi bạc đầu. Dù sao thì ban đầu anh cũng không xem trọng em. Ở trong lòng anh, em vốn không bằng chị ấy. Tuy rằng chị ấy không xuất thân từ gia đình giàu có quyền quý, nhưng tốt xấu gì chị ấy cũng được tiếp nhận sự giáo dục của giới quý tộc, biết cưỡi ngựa, biết chơi golf… Các trò chơi trong giới nhà giàu của bọn anh, chị ấy đều biết. Nhưng em thì khác, cái gì cũng không biết, em chỉ là một cô gái dân dã thôn quê mà thôi.”

Lục Kiến Nghi nắm lấy bờ vai của cô, nắm thật chặt, làm cho cô nhìn anh.

“Người phụ nữ như cô ta khắp nơi đều có, mà em là người có một không hai, có thể so sánh được sao? Em cứ hy vọng đoá hoa tươi là anh mà phải cắm vào bãi phân trâu là cô ta sao?”

Cô nghịch ngợm lè lưỡi: “Hoa nhài cắm bãi phân trâu mới có thể lớn lên tươi tốt đấy.”

Lục Kiến Nghi gõ trán cô một chút: “Muốn cắm thì cũng cắm vào bãi phân trâu là em, em là phân xanh hữu cơ đấy.”

Hoa Hiền Phương hung hăng sặc một cái, phân trâu còn có thể chia thành phân hữu cơ và vô cơ sao?

“Không nói đùa với anh, hôm nay tâm tình em không tốt.”

Lục Kiến Nghi xoa đầu cô: “Chỉ là em quá lương thiện mà thôi.”

Cô vén sợi tóc bên tai: “Dù sao cũng là chị em họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nếu như không phải vì anh, bọn em cũng không có thù hận sâu nặng không thể hoá giải gì đó. Em nhớ trước đây mỗi lần chị ấy đến nhà em chơi, đều sẽ mang theo một đống quần áo và giày dép. Chị ấy nói, tuy rằng những quần áo này quá quý giá, nhưng chắc chắn là tốt hơn nhiều so với những mặt hàng giá rẻ mà mẹ em mua ở trên shopee kia. Nhà họ Hoa cũng chỉ có hai bọn em là con gái mà thooi. Đến ngày lễ ngày Tết, bọn em sẽ chơi chung với nhau. Các anh trai đều chơi bắn bi, chơi game, chỉ có hai người bọn em cùng nhau chơi xếp nhà búp bê, thay quần áo cho búp bê.”

Cô nói xong thì nở nụ cười, mỉm cười rồi lại rơi nước mắt.

“Thực ra chị ấy thật sự đã đến bước đường cùng, cho nên mới có thể bức ép gia đình đòi tiền. Em không nên chỉ vì thái độ tồi tệ của chị ấy mà mặc kệ chị ấy. Em lại không thiếu tiền, cho dù là bố thí, tốt xấu gì cũng có thể cứu chị ấy một mạng. Anh nói xem đây có phải gọi là, mặc dù em không gϊếŧ người, nhưng người lại bởi vì em mà chết không.”

“Đồ ngốc.” Lục Kiến Nghi kéo cô vào trong ngực: “Em thay cô ta bảo lãnh trong lúc chờ thẩm vấn, làm cho cô ta không phải chịu phạt, lại đưa cô ta đi nước An Kỳ cấy da sửa mặt, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ta rồi. Em không làm sai bất cứ chuyện gì cả, là cô ta ngu xuẩn mất khôn, mới dẫn đến hậu quả tệ hại ngày hôm nay.”

Nội tâm của một người trong sáng, luôn nghĩ đến cái tốt của người khác, quên đi cái ác của bọn họ. Mà nội tâm của người âm u, luôn nhớ kỹ cái ác của người khác, quên đi cái tốt của bọn họ.

Hoa Hiền Phương là loại người phía trước.

Nhưng Hoa Mộng Lan lại là loại phía sau.

Hoa Hiền Phương siết chặt nắm đấm: “Bất luận thế nào, em cũng muốn tìm cho ra hung thủ đã gϊếŧ chị ấy, báo thù cho chị ấy, không thể để chị ấy chết không nhắm mắt được.”

Trong bệnh viện, Tôn Yến Tư đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi.

Nhưng bởi vì bị bỏng nghiêm trọng, cô ta vẫn chưa vượt qua thời kỳ dễ bị lây nhiễm.

Sau khi Hoa Hiền Phương liên hệ với bệnh viện, cô đã thay áo choàng vô khuẩn, đeo khẩu trang, tiến vào phòng ICU thăm cô ta.

“Yến Tư, hai người đã xảy ra tai nạn, lực lượng cảnh sát nghi ngờ có người thuê người ra tay, ra sức ngụy tạo thành một tai nạn.”

Tôn Yến Tư hít sâu một hơi: “Hoa Mộng Lan đâu rồi?”

“Chị ấy… qua đời rồi.” Hoa Hiền Phương nói.

Tôn Yến Tư chua xót khóc lên: “Tôi biết ngay người phụ nữ kia sẽ không dễ dàng để chúng tôi mang sáu mươi tỷ đi mà, cô ta nhìn đã thấy không giống người tốt.”

“Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc hai người đã làm cái gì, người phụ nữ đó là ai?” Hoa Hiền Phương nói.

Tôn Yến Tư khóc nức nở một hồi lâu, sau đó mới mở miệng một lần nữa.

“Tôi nói rồi, cô có thể sẽ tha thứ cho tôi sao?”

Hoa Hiền Phương gật gù: “Yến Tư, mặc kệ cô đã làm sai chuyện gì, tôi đều tha thứ cho cô, nhưng mà không được để cho hung thủ tổn thương hai người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Tôn Yến Tư khụt khịt mũi: “Trước đây, các cô hỏi tôi chuyện ba tỷ đồng. Tôi chưa từng mua vé số, quả thật là Hoa Mộng Lan cho tôi ba tỷ đồng. Buổi tối ngày hôm ấy, cô đưa món ăn đến khách sạn Hildon, tôi phát hiện viết sai số phòng, hẳn là 1102, nhưng tôi lại viết thành 1202. Tôi đi theo, kết quả là nhìn thấy cô bị kéo vào căn phòng…”

Cô ta dừng lại, miệng động đậy hai lần, có mấy lời không nói ra: “Khoảng chừng một tuần lễ sau, có người tìm đến cô gái ngày đó đến khách sạn Hildon đưa món ăn, còn treo giải thưởng một tỷ rưỡi nữa. Tôi biết cô gái kia chính là cô.”

Hoa Hiền Phương giật mình: “Làm sao cô xác định người bọn họ muốn tìm chính là tôi chứ, có thể hôm đó vẫn còn cô gái khác đưa món ăn qua đó cơ mà.”

“Bọn họ nói sau lưng cô gái có một hình xăm trái tim, không phải cô thường xuyên dán một hình xăm trái tim ở sau lưng sao?” Tôn Yến Tư nói.

Hoa Hiền Phương nhấp môi: “Vậy sau đó thì sao?”

“Có một ngày, Hoa Mộng Lan tới cửa hàng dùng cơm, tôi không nhịn được nói tin tức này cho chị ta biết. Tôi không biết chị ta có điều tra cái gì không, nhưng ngày hôm sau chị ta bảo tôi gọi điện thoại cho nói cho đối phương biết, cô gái đó là chị ta. Tôi lo rằng nói dối sẽ có vấn đề gì, thuận miệng nói tôi muốn ba tỷ đồng, không nghĩ tới chị ta đồng ý luôn. Tuy rằng tôi rất muốn số tiền này, nhưng mà tôi lo lắng sẽ có nguy hiểm, cho nên mới đi tìm chị gái ở phòng ăn đối diện với chị ta, bảo chị gái đó gọi đến số điện thoại này, chia một nửa tiền thưởng cho chị gái đó, vậy thì chuyện này sẽ không liên quan đến tôi nữa ròio.”

Hoa Hiền Phương thở dài một hơi, không ngờ sự thật sẽ là như vậy.

Chẳng trách Hoa Mộng Lan từ đầu đến cuối đều không chịu nói ra.

“Chuyện này có liên quan gì đến người phụ nữ muốn gϊếŧ hai người hay sao?”

“Hai ngày trước, sau khi tôi rời khỏi một nhà hàng Pháp, lập tức nhận được điện thoại của Hoa Mộng Lan. Chị ta nói có một người phụ nữ tìm chị ta, đồng ý dùng giá cao, mua lịch sử đen tối không thể tả của cô từ chỗ chị ta. Hoa Mộng Lan lập tức muốn lấy chuyện này làm ra vẻ. Chị ta nói nếu đối phương đồng ý bỏ ra ba mươi tỷ đồng, sau khi chuyện thành công thì chúng tôi mỗi người một nửa.”