Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 550: Cưới vợ như thế này còn mong gì hơn

Trên đường đi về, Tư Mã Ngọc Như giả bộ kéo tay Hoa Hiền Phương, giọng điệu ra vẻ vô cùng quan tâm:

“Lúc nãy tôi cứ nghĩ mãi người phụ nữ kia là ai, bây giờ cuối cùng cũng nghĩ ra rồi. Cô ta là người trước đây hay đi dự tiệc với Lục Kiến Nghi. Cô nhất định không được giận dỗi với Kiến Nghi, nên làm cho rõ chuyện này đi đã.” Những câu nói này vẻ ngoài thì là muốn giúp đỡ Kiến Nghi nhưng thực tế lại ngầm khẳng định quan hệ của anh với Kiều An.

Hoa Hiền Phương cười nhạt, sắc mặt vô cùng bình thản nhẹ nhàng:

“Tôi đã sớm biết chuyện của Kiều An rồi, chính miệng Lục Kiến Nghi nói với tôi đứa bé là con của trợ lý, không hề liên quan đến anh ấy.” Mặc dù Kiều An hôm nay cố tình nói ra điều này, muốn cho đứa bé có một danh phận, đã bịt miệng cô ta lại nhưng cô ta vẫn cứ muốn nói ra, để bà cụ đích thân điều tra.

Tư Mã Ngọc Như không bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa, tỏ vẻ ngạc nhiên lấy tay che miệng:

“Lúc nãy không phải Kiều An nói để che đậy tai mắt mà Lục Kiến Nghi phải để cho trợ lý của Kiến Nghi giả làm bố của đứa bé nhỉ.”

Hoa Hiền Phương nhàn nhạt liếc cô ta:

“Mẹ nhỏ, lời nói của một người phụ nữ đầy dã tâm như cô ta làm sao mà có thể tùy tiện tin được. Còn không biết tại sao cô ta đột nhiên xuất hiện ở đây nữa.”

Bà cụ Lục rất lo tâm tình cô không tốt, hiểu lầm cháu trai dẫn đến mâu thuẫn. Nhưng khi nghe những lời này, bà an tâm một chút:

“Tôi tin Kiến Nghi, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như thế này. Cô đừng suy nghĩ lung tung gây thêm rắc rối nữa.”

Tư Mã Ngọc Như liền im lặng, cô ta không chỉ muốn gây thêm rắc rối mà còn muốn thêm dầu vào lửa nữa.

Chuyện này mới chỉ bắt đầu thôi.

Sau khi về đến nhà họ Lục, bà cụ lập tức gọi cháu trai về phòng.

“Kiến Nghi, cháu có quen cô gái nào tên là Kiều An không?

Đôi môi Kiến Nghi hơi động đậy.

Hoa Hiền Phương bước vào phòng liền lập tức tới gặp con mình, không nói với anh một lời nào.

Là cô cố ý, cô biết bà cụ chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Bất luận chuyện này là thật hay giả bà cũng sẽ hỏi cho rõ ràng.

“Bà nội, sao tự dưng bà lại nhắc đến Kiều An?”

Bà cụ cầm cốc trà trên bàn lên, uống một ngụm, giọng nói chậm rãi từ từ cất lên:

“Ngày hôm nay đi lễ Phật, khi đang dừng lại nghỉ ngơi ở đình thì cô ta ôm một đứa trẻ chạy đến muốn ta làm chủ, muốn con của cô ta được nhận tổ quy tông.”

Trong mắt Lục Kiến Nghi lóe lên tia lửa giận:

“Người phụ nữ điên đáng chết này, não bị úng nước rồi hay sao.”

Bà cụ nắm chặt lấy tay anh:

“Kiến Nghi, cháu nói cho ta biết, cháu và cô Kiều An kia rốt cuộc có mối quan hệ gì?”

“Không có.” Lục Kiến Nghi không hề do dự mà trả lời vô cùng dứt khoát.

“Cháu cùng cô ta không có quan hệ gì sao?” Bà cụ nhăn mày.

Lục Kiến Nghi thản nhiên nhìn bà:

“Bà nội à, chuyện của người phụ nữ này có chút phức tạp, cháu còn cần cô ta làm một số chuyện, vì vậy dù cho cô ta nói gì, làm gì, bà cũng không cần quan tâm. Bà cứ để cháu xử lý có được không?”

Bà cụ Lục nghe những lời này thì không hỏi anh nữa, anh khôn ngoan như vậy, chắc chắn sẽ không bị loại phụ nữ này lợi dụng.

Bà xoa xoa lòng bàn tay, đôi mắt toát ra nét thâm trầm.

“Bà cũng không quan tâm nữa, nhưng cháu nhất định phải giải thích rõ ràng với Hiền Phương, không để cho nó hiểu lầm, ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa.”

Lục Kiến Nghi ngây ra:

“Cô ấy cũng ở đấy?”

“Nó và mẹ nhỏ đều ở đấy.” Bà cụ Lục đáp lời

Lục Kiến Nghi nhăn mày lại, cô gái ngốc nghếch không thèm nói với anh một câu nào, chẳng nhẽ vẫn còn giận anh, vẫn chưa tha thứ cho anh?

“Bà nội, cháu biết rồi. Ngay từ đầu cháu đã giải thích với cô ấy chuyện này rồi, cô ấy thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu thôi.”

Sau khi anh ra ngoài liền tìm Hoa Hiền Phương, cô vừa mới cho con bú xong.

“Đồ ngốc, chuyện hôm nay Kiều An đến làm loạn, sao em không nói với anh?”

“Chuyện nhỏ như vậy có cần thiết phải nói không?” Hoa Hiền Phương nhún vai, tỏ vẻ không thèm quan tâm.

Lục Kiến Nghi nắm chặt lấy vai cô, đôi mắt đen lóe ra tia sáng:

“Em thật sự thấy đây là chuyện nhỏ, không cần bận tâm?”

Gương mặt diễm lệ của cô hiện lên nét cười:

“Đối với anh mà nói không phải là chuyện nhỏ sao? Cùng lắm thì cho cô ta về làm vợ bé, đón cả mẹ lẫn con cũng đáng mà. Dù sao anh cũng sắp xếp ổn thỏa rồi còn gì, muốn đưa vào lúc nào, bao giờ đưa vào cũng là chuyện sớm muộn.”

Lục Kiến Nghi nhìn ra, rõ ràng cô đâu phải không thèm quan tâm, ngược lại cô còn đang vô cùng tức giận nữa.

Anh biết rằng cô yên lặng như vậy chắc chắn là đang vô cùng tức giận, tức đến bốc khói.

“Người phụ nữ ngốc nghếch này, sao em có thể không thèm quan tâm chứ, em muốn làm chồng em tức chết mới chịu được à?”

Hai tay cô ôm chặt lấy ngực, nhỏ giọng hét lên:

“Em chẳng qua cũng chỉ đang đề phòng chuyện không hay xảy ra, để những tính toán trong lòng không thực hiện được thôi, tránh khỏi việc sau này người tình của anh đem đứa con rơi ấy về đây, em vẫn ngu ngơ không biết gì.”

Lục Kiến Nghi lắc đầu cười khổ:

“Em biết rõ bệnh của anh cả đời này cũng không thể chữa khỏi được, làm sao mà có tình nhân được chứ?”

“Lỡ như…?” Cô nhếch miệng hỏi.

“Anh vốn dĩ không hề có hứng thú với thứ đó, anh chỉ thích những thứ chân thật rõ ràng.” Anh vừa nói, một tay ôm chặt lấy cô, cả hai cũng ngã xuống sô pha, anh đè lên người cô.

Cô tức giận đấm vào lưng anh:

“Chết tiệt, em vẫn đang rất giận đấy, đừng có chạm vào em.”

“Ngoài em ra, anh không thèm động vào ai hết.”

Môi anh nhẹ nhàng lướt trên đôi vai mịn màng của cô, khẽ cắn:

“Cô gái ngốc, em là người phụ nữ duy nhất của anh, cả đời cả kiếp này đều là vậy, em không cần phải nghĩ nhiều đâu.”

“Anh định xử lý chuyện của Kiều An như thế nào? Cô ta đã tìm đến tận cửa rồi.” Cô thở dài nhỏ giọng nói với anh.

Anh khịt mũi cười:

“Chỉ là một người phụ nữ xấu xa ngang ngược thôi mà, em chỉ cần tin tưởng anh, cô ta sẽ không làm loạn được nữa.”

Cô bắt lấy tay của anh mà cắn, lực cắn không mạnh nhưng cũng không hề nhẹ.

“Dù em biết chuyện của Kiều An nhưng em vẫn giữ kín, anh cũng như vậy, không nói bí mật quan trọng nhất cho em.”

Lục Kiến Nghi thở dài, nét mặt lộ chút bất lực:

“Thực ra anh đã sớm nghĩ thông rồi, sẽ nói hết chuyện này cho em…”

Anh còn chưa nói hết đã bị cô lấy tay che miệng lại:

“Thôi được rồi, đợi đến khi anh sắp xếp ổn thỏa rồi mới nói cho em thì em đã không còn gì hoài nghi rồi.”

Cô nhìn thấy trong thỏa hiệp quy định đôi bên phải có trách nhiệm giữ kín bí mật, cô cũng không muốn anh phải phá vỡ thỏa hiệp ấy làm tổn hại đến uy tín thành phố Long Minh.

Lục Kiến Nghi nắm chặt lấy ngón tay cô, hôn cô một nụ hôn rất sâu, đôi mắt toát ra nồng đậm vẻ dịu dàng ấm áp.

Anh cũng biết rõ mặc dù có lúc cô bực tức làm loạn nhưng trong những chuyện quan trọng cô đều rất hiểu chuyện.

“Cưới một cô vợ thế này thì còn mong gì hơn chứ?”

Cô nghiêm khắc nhìn anh:

“Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, em luôn thấy việc Kiều An xuất hiện ngày hôm nay rất là kỳ lạ.”