Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 481: Tần Nhân Thiên thật giả

Cho dù ra ngoài, anh ta cũng nên đi cùng hướng với mình, mà không phải ngược hướng.

Cô cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Tần Nhân Thiên, rất nhanh đã được kết nối: “Về đến nhà rồi sao?”

“Chưa, đang kẹt xe ở trên đường, tôi muốn nói với bà nội, cuối tuần này lại đưa Tiểu Quân tới thăm bà ấy.” Cô dùng giọng nói bình tĩnh nói.

“Bà nội đang xem côn khúc, một lát nữa nói tôi nói với bà.” Tần Nhân Thiên cười cười.

Rất hiển nhiên, anh ta còn ở nhà, không ra ngoài.

Vậy thì người đàn ông trong xe thể thao không phải anh ta!

Cả người cô co rút lại, bỗng nhiên nghĩ tới người đàn ông giả mạo Thời Thạch lúc trước bắt cô lên trên đảo.

Rất có thể anh ta phẫu thuật thẩm mỹ, hoặc là dùng mặt nạ mô phỏng gì đó, cho nên có thể giả mạo Thời Thạch.

Từ sau lần gặp trước đó, anh ta đã mất tích, không có tin tức gì, còn tưởng rằng anh ta đã rời khỏi thành phố Long Minh, không ngờ lại vẫn còn ở thành phố Long Minh.

Anh ta là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, không chừng đang trốn ở chỗ nào đó, giả mạo Thời Thạch hoặc là Tần nhân Thiên.

Cần phải biết rõ thân phận thật của anh ta, bắt anh ta lại mới được, nếu không Tần Nhân Thiên sẽ gặp nguy hiểm.

Mỗi lần ra ngoài, Lục Kiến Nghi đều sẽ sắp xếp hai chiếc xe, tám vệ sĩ cùng bảo vệ cô.

Cô nói vệ sĩ dừng xe ở làn bên cạnh, dặn bọn họ đưa Tiểu Quân về nhà, sau đó dẫn theo Khải Liên và hai vệ sĩ khác quay đầu xe, đi theo chiếc Bugatti phía trước.

Xe thể thao chạy đến câu lạc bộ Tày.

Hoa Hiền Phương đã nghe nói về nơi này, thánh địa nổi tiếng của những nhân vật trong truyền thuyết, nhưng chưa từng đi vào.

Nơi này có tường cao bao quanh, có bảo vệ canh giữ nghiêm ngặt, cánh cửa bằng sắt thép rất lớn che khuất hết tất cả tầm mắt.

Xe còn chưa dừng lại ở cửa, đã bị bảo vệ ăn mặc như cảnh sát đặc nhiệm ngăn cản.

“Nơi này là câu lạc bộ tư nhân, mời đưa ra thẻ khách hàng.”

“Tôi… Là tới làm thẻ.” Hoa Hiền Phương cơ trí nói.

“Mời tới phòng khách hàng bên cạnh trước, bên kia có chỗ dừng xe.” Bảo vệ nói.

Đi vào phòng cho khách, phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt trước.

Sau khi được thông qua, một quản lý tiếp tân cực kỳ xinh đẹp đi tới, đưa cô đi vào phòng cho khách.

Từ khi Hoa Hiền Phương từ trong xe đi xuống, cô ta đã nhìn thấy.

Xe của cô là loại được thiết kế riêng, người như vậy không sang thì cũng quý.

Làm việc ở loại chỗ này, ánh mắt biết nhìn người là cần thiết.

Cô ta không biết Hoa Hiền Phương.

Mợ chủ đệ nhất thành phố Long Minh, biệt danh mà người trong giới đều biết, nhưng dáng vẻ của cô như thế nào chỉ có rất ít người biết.

Bởi vì từ trước đến nay người nhà họ Lục đều sẽ không xuất hiện ở trước truyền thông, cũng không cho phép truyền thông công khai ảnh chụp.

Nơi này rộng lớn hơn trong tưởng tượng của Hoa Hiền Phương rất nhiều, tráng lệ huy hoàng, giống như hoàng cung.

Sô pha còn là da cá sấu xa xỉ!

“Đây là sổ tay phục vụ hội viên câu lạc bộ của chúng tôi, mời cô xem.” Quản lý mang tới một quyển sổ tay vàng giao cho cô.

Cô mở trang thứ nhất ra, phía trên đánh dấu, thẻ bình thường là 150 triệu, thẻ vàng là 1 tỷ 500 triệu, bạch kim là 15 tỷ…

Cô nghẹn lại, cằm cũng sắp rơi xuống, đôi mắt có chút hoa hoa, chỉ nhìn thấy vô số con số không nhảy múa ở trước mắt.

Sự chênh lệch giàu nghèo đáng sợ, bần cùng hạn chế nghiêm trọng sức tưởng tượng của cô.

Cấp bậc hội viên này tựa như kim tự tháp, tầng thứ nhất là người giàu, tầng thứ hai là giới siêu giàu, tầng thứ ba là giới siêu siêu giàu, tầng thứ tư là giới giàu có hàng đầu…

Tuy rằng thân là người sáng lập công ty trang sức nổi tiếng, thân là con dâu nhà giàu số một phương Đông, nhưng quan niệm của cô, ý thức và suy nghĩ tiêu tiền của cô vẫn dừng lại ở tầng lớp lao động.

Tiền tài đối với những người giàu có hàng đầu chỉ là một đống con số thiên văn trong ngân hàng, vẫn là bảo bối với cô.

Cô tuyệt đối sẽ không tiêu phí số tiền mà mình cực cực khổ khổ kiếm được để mua một tấm thẻ thành viên câu lạc bộ.

Nhưng mà, có thể nói những lời sáo rỗng trước.

“Vừa rồi cậu Tần dùng loại thể nào đi vào, tôi làm giống với cậu ấy.”

“Cậu Tần nào?” Quản lý hỏi.

“Tần Nhân Thiên cậu Tần của tập đoàn tài chính Tần Thị.” Hoa Hiền Phương nói từng chữ rõ ràng mà chắc chắn.

Quản lý hơi hơi mỉm cười: “Cậu Tần là một trong những giám đốc của chúng tôi.” Giá trị của tổng giám đốc câu lạc bộ Tày đều trên 500 tỷ đô la.

Khải Liên cúi đầu, dán ở bên tai cô nói: “Tôi đã tới chỗ này với Boss một lần, hào môn tam thiếu đều là CEO bên trong.”

“Sao anh không nói sớm một chút.” Hoa Hiền Phương khép sổ tay lại, gọi Lục Kiến Nghi tới đây trực tiếp dẫn cô vào là được rồi.

“Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại trước.” Cô đi ra ngoài, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Kiến Nghi, một âm thanh từ cửa sổ xe truyền đến: “Hiền Phương, sao em lại ở chỗ này?”

Khi cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Nhã Thanh từ trong Lamborghini đi ra.

Anh mắt cô sáng lên: “Nhã Thanh, em tưởng đi vào chơi một chút, nhưng em không có thẻ thành viên, anh có thể đưa em vào không?”

“Đương nhiên rồi, lên xe đi.” Hứa Nhã Thanh cười dịu đang, vô cùng chiều chuộng.

Câu lạc bộ được chia theo khu, hội viên khác nhau có những khu vực giải trí khác nhau

Hoa Hiền Phương cảm thấy, chắc chắn là Tần Nhân Thiên sẽ ở khu thẻ đen.

Đi cùng Hứa Nhã Thanh, đương nhiên cũng sẽ là khu thẻ đen.

“Hiền Phương, sao đột nhiên muốn đến chỗ này chơi?”

“Nghe nói chỗ này là thánh địa của người nổ tiếng, hôm nay tới đây là để nhìn tận mắt.” Hoa Hiền Phương dùng một loại ngữ khí tự giễu nói.

Câu lạc bộ có sân đỗ xe riêng.

Ngồi ở trong xe, cô quan sát khắp nơi, không có phát hiện ra bóng đang kẻ giả mạo.

“Vừa rồi khi em tới đây, hình như nhìn thấy Tần Nhân Thiên, không phải mối quan hệ của hai người khá tốt sao? Anh ta thường xuyên tới nơi nào chơi?”

“Bên kia có căn cứ huấn luyện leo núi, anh ta thường xuyên tới chỗ đó tập luyện, chúng ta qua đó xem xem.” Hứa Nhã Thanh nhún vai.

“Anh ta được xem như cao thủ đứng đầu leo núi, còn cần huấn luyện sao?” Cô dùng giọng nói vui đùa hỏi.

“Quen tay hay việc mà, anh ta lại thích những nơi khiêu chiến cực hạn đó, rèn luyện nhiều sẽ có lợi, hơn nữa anh ta đã từng bị thương một lần, càng phải cẩn thận hơn nữa.” Hứa Nhã Thanh thong thả ung dung nói.

“Nói cũng đúng.” Hoa Hiền Phương cười nhàn nhạt.

Đi đến căn cứ huấn luyện leo núi, Tần Nhân Thiên cũng không ở đó.

Hoa Hiền Phương có chút thất vọng, chẳng lẽ là bị anh ta phát hiện nên cố ý trốn đi rồi?

“Xem ra anh ta vẫn chưa tới, phía trước có một hàng ghế, chúng ta qua đó ngồi một lát.” Hứa Nhã Thanh nói.

“Được.” Cô gật gật đầu, không chừng ngồi ở đó có thể nhìn thấy “Tần Nhân Thiên” cũng bên.

Đi đến hàng ghế, bọn họ tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Ở đây không chỉ có giới giàu nhất của Nguyệt Hạ, còn có rất nhiều giới nhà giàu nước ngoài.

“Vì sao chỗ này lại đắt như vậy, thẻ thành viên lên tới giá 150 triệu!”

Hứa Nhã Thanh hạ giọng nói: “Ngồi ở trong một góc bên trái chính là vương tử Dubai, bên phải là CEO tập đoàn tài chính Morgan… Nếu như bất cứ người nào cũng có thể đi vào, thì những người em nhìn thấy sẽ không tới.”

“Tốn nhiều tiền như vậy, chỉ để đi vào uống chút rượu sao?” Cô nhướng mày.

“No, no, no.” Hứa Nhã Thanh lắc lắc ngón tay: “Câu lạc bộ Tày là mắt xách thế giới, mỗi châu lục đều có một cơ sở, bọn họ sẽ căn cứ theo cấp bậc của cô, cung cấp cho cô bất cứ dịch vụ nào hợp lý trong phạm vi nhu cầu, hơn nữa còn tuyệt đối bảo mật.”

“Nếu em muốn phẫu thuật gương mặt thì sao?” Hoa Hiền Phương hạ thấp âm thanh.