Ánh mắt Lục Kiến Nghi lạnh băng sâu thăm thẳm lấp lóe u tối dưới ánh trăng: “Anh sẽ không nuốt lời, chuyện mà em muốn biết, anh đều sẽ nói với em.”
“Được, vậy em đợi anh thực hiện lời hứa.” Cô nhếch môi dưới, bẻ tay anh, tiếp tục đi về phía trước.
Anh hơi buồn bực, đều do tên khốn chết tiệt đó, hại anh trở thành đại hiệp đổ võ, có nỗi khổ khó nói.
“Nếu không có lần tai nạn xe cộ đó, em căn bản sẽ không gả cho anh.”
Chính xác!
Cô trả lời trong lòng, nếu như không có lần tai nạn đó, Thời Thạch sẽ không chết, em trai cũng không hôn mê bất tỉnh, cô làm sao có thể thay thế Hoa Mộng Lan gả qua đây?
Nhưng cô không nói ra, chỉ là thản nhiên nhả ra một câu: “Anh vốn dĩ cũng không muốn lấy em.”
Chỉ mấy chữ nhẹ nhàng bâng quơ, lại giống như trong một miếng xương mắc trong họng Lục Kiến Nghi, khiến anh nuốt không được, mà nhổ cũng không ra.
Nếu không có trận tai nạn đó, nếu như Thời Thạch vẫn còn sống, bọn họ căn bản sẽ không có giao tiếp quá nhiều, giống như hai đường thẳng song song, mỗi người sống trong thế giới riêng của người đó.
“Cô ngốc, mệnh trung chú định của em chính là anh.”
“Em đã nhận mệnh rồi đó thôi.” Cô dẩu dẩu miệng, lộ ra một bộ biểu tình nhẫn nhục chịu đựng.
Anh duỗi cánh tay ra, kéo cô vào trong l*иg ngực, giam cầm cô: “Nhận mệnh, không được xen vào chuyện của Tần Nhân Thiên nữa, anh ta rối loạn đa nhân cách cũng được, đánh mất lương tâm cũng được, đều không liên quan đến em.”
Mắt cô buông xuống, một bóng ma xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ, khi cô nâng lông mi lên lần nữa, sự nhu thuận trong ánh mắt không thấy nữa, chỉ có một cỗ ngang ngược quật cường khó mà mất đi.
“Em nhận mệnh của mình, nhưng không nhận mệnh của Thời Thạch, dựa vào cái gì anh ấy đang trong độ tuổi được yêu, lại mất đi tính mạng, dựa vào cái gì người gϊếŧ hại anh ấy, vẫn luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Nếu như anh muốn em buông xuống, thì để em tự tay gϊếŧ kẻ thù, nếu không thì không cần nhắc lại nữa.”
Trong mỗi một từ, mỗi một câu của cô đều tràn ngập thù hận, nói xong, xuất ra một cỗ sức mạnh, mạnh mẽ đẩy anh ra, xoay người chạy khỏi hoa viên.
Nửa câu cũng không vừa ý.
Lục Kiến Nghi buồn bực đánh một quyền lên trên thân cây.
Đề tài này chỉ cần bắt đầu, liền khẳng định sẽ xảy ra không vui vẻ.
Lúc anh quay về phòng, Hoa Hiền Phương đã ngủ rồi, quay lưng về phía anh.
Chỉ cần mỗi lần cô tức giận, đều sẽ đi ngủ sớm, quay lưng về phía anh.
Anh không nói hai lời, lật người cô lại, lộ rõ bá đạo và ngang ngược của ma vương: “Cô ngốc, không cho phép tức giận.”
“Tránh ra, em muốn ngủ.” Cô dùng lực đập vai anh, nắm đấm rơi như mưa, nhưng khí lực nhỏ bé này đối với anh mà nói hoàn toàn là gãi không đúng chỗ ngứa.
“Bây giờ là lúc em hầu hạ chồng em.” Anh bắt được tay cô, nâng lên quá đỉnh đầu, cô nhúc nhích không được, dùng chân đá bắp chân của anh, Lục Kiến Nghi, anh khốn nạn.
“Anh chính là khốn nạn, em cũng khôn phải ngày đầu mới biết.” Anh cúi đầu, hôn môi cô, mang theo mấy phần thô bạo, xâm lược trắng trợn.
“Cô ngốc, anh là ai?”
“… Đại ma vương.”
“Sợ anh, thì ngoan một chút, nếu không bất cứ lúc nào anh đều sẽ bộc phát ma tính.” Anh phun ra từng từ từng từ trầm thấp uy hϊếp.
Cô đột nhiên xoay đầu, cắn một ngụm trên cánh tay anh giống như trả thù, nhưng cắn không sâu, càng giống như là đang tán tỉnh.
“Bướng bỉnh!” Anh cười tà mị, ở trên cổ cô mυ'ŧ xuống một quả dâu tây nhỏ, trao đổi dấu vết tình cảm lẫn nhau.
Bên hồ xanh, bọn trẻ còn nằm trên thảm cỏ ngắm sao, bỗng nhiên một trận gió to thổi đến, mây đen che phủ bầu trời, mưa to tầm tã trút xuống.
Thời tiết mùa hè chính là như vậy, giống như khuôn mặt trẻ con, nói thay đổi liền thay đổi.
Mặc dù ba đứa trẻ chạy rất nhanh vào trong đình trú mưa, nhưng mưa quá to, vẫn là bị xối cho ướt như chuột lột.
Quay về phòng, Tư Mã Ngọc Như vội vàng phân phó người làm nấu nước gừng đuổi khí lạnh cho bọn trẻ.
Hoa Hiền Phương đã ngủ rồi.
Một tiếng sấm sét đánh cô từ trong mộng tỉnh lại, Lục Kiến Nghi cũng đã tỉnh: “Anh đi xem đứa nhỏ, em ngủ tiếp đi.”
Anh ngồi dậy, mặc thêm áo quần đi ra ngoài.
Trong phòng trẻ sơ sinh, hai túi sữa nhỏ đang ngủ rất sâu, nhóm bảo mẫu ở một bên quan sát.
Anh lại đi sang phòng Tiểu Quân, bé vừa ngâm nước nóng xong, từ phòng tắm đi ra, quẹt quẹt cái mũi, hắt xì vài cái, Lục Kiến Nghi vội vàng ôm bé lên, thả vào trong chăn.
Thím Lưu cầm quần áo đến: “Cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, còn có cậu chủ Ngọc Thanh ở trên bãi cỏ ngắm sao, đột nhiên trời mưa, mọi người không trốn kịp, toàn bộ đều bị ướt.”
“Nấu canh gừng chưa?” Lục Kiến Nghi sờ trán của đứa nhỏ, hơi nóng, sợ là bị cảm rồi.
“Đã nấu, thím Vương đã đi bưng rồi.” Thím Lưu đang nói, thì thím Vương đi vào.
Lục Kiến Nghi dán cho Tiểu Quân một miếng dán hạ nhiệt, ôm bé, đút canh gừng cho bé uống.
“Cẩn thận nóng, uống từ từ thôi.”
“Bố ma vương, con không sao, chỉ hơi cảm mạo mà thôi.” Tiểu Quân hít hít mũi, ừng ực uống hết canh gừng.
Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hạ cũng phát sốt, Tư Mã Ngọc Như gọi bác sĩ đến, làm vật lý hạ nhiệt cho bọn trẻ.
Hoa Hiền Phương cũng chưa ngủ, thấy Lục Kiến Nghi rất lâu vẫn chưa quay lại, cũng không buồn ngủ.
Đi đến phòng bọn nhỏ, mới biết bọn nhỏ bị mắc mưa, đều bị cảm hết rồi.
“Bác sĩ đã làm vật lí hạ nhiệt, nhiệt độ của Tiểu Quân hạ một chút, đã ngủ rồi, tối nay anh ở đây cùng bé, em không cần lo lắng.” Lục Kiến Nghi nói cực kỳ nhỏ, sợ đánh thức đứa nhỏ.
Hoa Hiền Phương ôm cổ anh, hờn giận trước đây cứ như vậy tiêu tán.
Vợ chồng chính là như vậy, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa.
“Biết anh là một ông bố tốt, nhưng kinh nghiệm em phong phú hơn anh, còn biết massage, vẫn là để em ở lại chăm sóc con thì tốt hơn.”
Lục Kiến Nghi nhún vai, bé con sức đề kháng thấp, thường xuyên bị cảm mạo, ở trên phương diện hộ lý này, anh quả thực không có kinh nghiệm, vẫn cần phải học tập nhiều hơn.
“Được rồi, vậy thì vất vả cho vợ rồi.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Em đi nhìn Ngọc Thanh và Sênh Hạ làm sao trước.”
Cô đi ra khỏi phòng, đi đến phòng của Lục Sênh Hạ ở tầng hai, bé vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường chơi ipad.
Lục Vinh Hàn đã tới, vừa mới rời đi.
Hoa Hiền Phương xoa nhẹ đầu cô bé, vẫn hơi nóng: “Phát sốt rồi, nhanh đi ngủ, đừng chơi nữa.”
“Chỉ là hơi bị cảm mà thôi, không sao, em uống thuốc rồi.” Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ, chẳng hề để ý.
Hoa Hiền Phương bật cười: “Bé gái cần phải đi ngủ sớm, da mới đẹp được.”
“Vâng.” Lục Sênh Hạ nằm xuống, dẩu dẩu miệng: “Mẹ em nhất định là đang chăm sóc Tư Mã Ngọc Thanh, cũng không đến thăm em, thật không công bằng. Cũng may đã làm giám định bố con, nếu không em cũng hoài nghi mình không phải là con ruột.”