“Anh Thạch, đừng lo lắng gì cả, em sẽ khiến cho tên khốn đó nợ máu phải trả bằng máu”
Cô cảm thấy anh Thạch chắc hẳn đang ở gần đây và anh có thể nghe thấy những gì cô nói.
“Em đã đốt tiền, vàng, quần áo, biệt thự, và xe hơi cho anh. Nếu anh còn thiếu thứ gì, hãy nói với em trong giấc mơ, em sẽ gửi xuống cho anh”
Có tiếng bước chân sột soạt trên cỏ, cô quay đầu lại thì thấy Lục Kiến Nghi đang đi tới.
Không nói một lời nào, anh ta cầm một nắm tiền giấy ném vào thùng sắt.
“Thời Thạch, oan có đầu nợ có chủ, kẻ nào hại anh thì đi mà tìm kẻ đó, đừng có quấy rầy người phụ nữ của người khác. Cô ấy là vợ tội, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, từ kiếp này sang kiếp khác, dù có ra sao thì vẫn là vợ tôi, anh đừng giở trò nữa ”
Anh chưa kịp nói xong thì Hoa Hiền Phương đã ho dữ dội, cô bị sặc rồi.
Không hổ danh là Đại Ma Vương, đến cả nói chuyện với ma cũng bá đạo nữa
Lục Kiến Nghi vỗ vỗ lưng cô: “Được rồi, để cho Khải Liên làm nốt cho. Khói này độc, lắm nếu hút quá nhiều sẽ làm tổn thương cơ thể.”
Sau khi nói xong, anh ôm cô nghiêng người, thể hiện tình cảm yêu thương
Hoa Hiền Phương không nói nên lời, nhưng trong vòng tay không thể cử động, chỉ có thể buông tha cho anh.
Trở lại phòng, Lục Kiến Nghi vắt một ly nước ép cho cô giải độc!
“Hoa Hiền Phương, em phải nhớ hiện tại em là phụ nữ có thai, nhất định phải tránh xa các chất độc hại.”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh, Hoa Hiền Phương mồ hôi nhễ nhại: “Em chỉ là đốt một ít tiền giấy.”
Lục Kiến Nghi vỗ trán: “Đồ ngốc, đây là loại giấy thô và kém chất lượng, sau khi đốt lên sẽ rất độc, hiểu không?”
Cô mím môi chỉ vào bụng mình “Anh trước mặt con, nói em như thế xem có được không?”
Lục Kiến Nghi dùng bàn tay to sờ lên bụng cô “Lời nói thật thường khó nghe, chỉ là bọn họ trước đây từng là người yêu nên anh mới như thế.”
Cô nói năng loạn xạ ầm lên: “Anh cũng có độc, độc hơn cả rắn, tránh xa em ra một chút?”
“Độc của anh, em sớm đã quen rồi, mỗi ngày không dùng sẽ khó chịu.” Môi mỏng mở ra nụ cười tà ác, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Cô vừa xấu hổ vừa bực mình liền đấm vào vai anh hai cái.
Sói gian ác chính là sói gian ác, rơi vào tay sói, chỉ có thể rơi vào kiếp “làm nô ɭệ.”
Vài ngày sau, Ngọc Kỳ từ Giang Thành trở về, cô tìm ra tung tích của Vương Đào, anh ta đang ở thành phố Dương Hà.
Hoa Hiền Phương lập tức đưa người đến thành phố Dương Hà, trực tiếp chặn anh ta trong hộp đêm.
“Ngoại trừ Vương Đào, những người khác cút cho tôi.” Cô ấy thấp giọng nói, những người phụ nữ sợ hãi chạy liền ra ngoài.
Cô mang theo sáu người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, bọn họ không sợ mới lạ.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Vương Đào rùng mình: “Người đẹp, chúng ta đã gặp nhau chưa?”
Khải Liên mang đến một chiếc ghế, Hoa Hiền Phương ngồi đối diện hắn, ngọn lửa hận trong lòng bừng lên.
“Bảy năm trước, trên cầu Giang Thành xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một người chết và một người bị thương, anh có còn nhớ không?”
Vương Đào run rẩy tia hoảng sợ lóe lên trong mắt hắn ta
“Cô, cô… là ai?”
“Người bị anh gϊếŧ là vị hôn phu của tôi, và người bị anh làm bị thương là anh trai của tôi.” Hoa Hiền Phương nói rồi rút súng lục từ thắt lưng ra.
Phụ nữ mang thai không nên đem theo những thứ sắc nhọn, súng trông dịu dàng hơn nhiều.
Tất nhiên, đây không phải là súng thật mà là súng giả, cũng đủ để khiến anh ta sợ hãi.
Vương Đào sợ hãi lùi về phía sau hai bước, nép mình vào góc tường: “Phụ nữ xinh đẹp chơi súng cũng không tốt lắm đâu.”
“Bớt nói nhảm đi.” Hoa Hiền Phương vẫy tay, người mặc đồ đen bên cạnh bưng vào một thùng Vodka.
“Anh không phải thích uống rượu sao? Hôm nay tôi cho anh uống no.” Cô ra hiệu người mặc đồ đen đặt hết rượu lên bàn: “Thùng Vodka này là đặc biệt chuẩn bị cho anh. Sau khi anh uống hết. Nợ nần giữa chúng ta coi như xong. Nếu để thừa dù chỉ là một giọt thì tôi sẽ móc mắt anh để ngâm rượu.”
Vương Đào run bần bật, tóc gáy dựng hết cả lên, hai hàm răng trên dưới đập lập cập vào nhau
“Tôi… Tôi không uống rượu vì còn phải lái xe, tôi còn phải chăm sóc cho người khác nữa.”
Hoa Hiền Phương sửng sốt, tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không tin hắn, chắc chắn tên này muốn trốn tội.
Cô ra hiệu với Khải Liên, Khải Liên bước tới tát cho anh ta hai cái tát, tát cho anh ta sây xẩm mặt mày.
“Tôi chỉ là được người khác thuê. Người đó không chỉ sẵn sàng giúp tôi trả hết nợ vay nặng lãi, còn cho tôi sáu tỷ đồng, hơn nữa chỉ cần ngồi tù một năm, tôi cũng vì khoản nợ lãi cao mà đồng ý thôi.”Anh ta che mặt than khóc nói.
Tuy là con nhà giàu thứ thiệt nhưng trước khi gặp nạn, việc làm ăn của bố anh ta thất bại, thua lỗ rất nhiều, thêm vào đó anh ta lại nghiện cờ bạc, mất hết tài sản, chỉ còn lại cái danh con nhà giàu thôi.
Một tia lạnh sắc bén và hung bạo lóe lên từ trong mắt Hoa Hiền Phương: “Kẻ nào thuê anh?”
“Tôi không biết, là qua một người trung gian đến tìm tôi, nhưng…” Anh ta ngừng nói.
“Nhưng sao? Nếu anh dám che giấu dù chỉ một chút, tôi sẽ cắt đứt đầu lưỡi của anh để anh khỏi nói” Ánh mắt Hoa Hiền Phương cực kỳ lạnh lùng, như một lưỡi dao sắc bén, giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương
Vương Đào rùng mình một cái, run rẩy nói: “Tuy tôi không biết ai thuê tôi nhưng chiếc xe đó không phải là loại xe mà người bình thường có thể mua được”
Hoa Hiền Phương hơi nhướng mày: “Đó là loại xe gì?”
“Bugatti.” Vương Đào thận trọng nói: “Những người khác chỉ biết rằng đây là một chiếc xe thể thao đắt tiền, nhưng họ không biết nó đặc biệt như thế nào. Chỉ tôi biết. Tôi là một tín đồ xe thể thao và từng nghiên cứu về thể thao.Loại xe này trên thế giới chỉ có ba chiếc, bởi vì những người giàu có không thích đυ.ng hàng với người khác,cho nên màu sắc mỗi cái là không giống nhau.”
“Có ảnh không?” Hoa Hiền Phương hỏi.
Vương Đào nuốt nước bọt, lấy điện thoại trong túi ra: “Tôi đã lén chụp một vài tấm ảnh và lưu lại.”
Hoa Hiền Phương yêu cầu anh chuyển bức ảnh cho Khải Liên
“Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này. Nếu anh dám nói dối, tôi sẽ cho anh biết thế nào là sống không được mà chết cũng không xong.”
Ra khỏi hộp đêm, cô gọi trợ lý Ngọc Kỳ đến và nhờ cô ấy mang bức ảnh đến Đội cảnh sát giao thông Giang Thành để đối chiếu.
Ngay sau đó Ngọc Kỳ nhận được tin rằng chiếc xe này và chiếc xe trong vụ án của đội cảnh sát giao thông thực sự giống nhau.
Mặc dù Vương Đào trước khi cha anh ta phá sản là một công tử nhà giàu, việc mua một chiếc Bugatti cho vui là chuyện bình thường, nhưng anh không đủ giàu để mua một chiếc xem với phiên bản giới hạn vốn chỉ dành cho những người giàu có nhất.
Vì vậy, Vương Đào nói anh ta được thuê là chuyện có thể tin được
“Ngọc Kỳ, cho dù dùng cách gì, nhất định cũng phải tìm ra chủ nhân của chiếc xe?” Cô ấy nói với ngữ khí ra lệnh.
Mặc dù đã bảy năm trôi qua, nếu như ảnh chiếc xe này được công khai, sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, vì vậy tìm ra chủ nhân của chiếc xe không phải là quá khó.