Lục Kiều Sam cong môi nói, “Chị chỉ nói sự thật mà thôi. Nếu nó chạm vào vết sẹo của cậu, thì hãy tha thứ cho chị.”
Lục Sênh Hạ ủ rũ nhìn cô ta một cái, “Chị cả, anh hai và chị dâu chia tay nhau, không phải là do chị gây ra sao, chị còn có thể nhẫn tâm ra tay với cháu trai của chính mình, nói một cách đơn giản chính là quá độc ác, nham hiểm.”
“Cháu trai của chị? Vớ vẩn!”Lục Kiều Sam thong thả đứng dậy mở miệng nói, “Trong điện thoại của chị có báo cáo xét nghiệm huyết thống mà cô ta đã bí mật đi làm đây, thằng bé vốn dĩ không phải con của Kiến Nghi, nó là một đứa con hoang của cô ta. Nếu vậy chi bằng gϊếŧ chết nó để bảo vệ cho lợi ích của Kiến Nghi. Chị không muốn cả thế giới này gọi em trai mình là một người đàn ông bị đội mũ xanh trên đầu mà vẫn không biết. ”
Lục Sênh Hạ đập tay xuống bàn nhìm chằm chằm cô ta, “Làm giả giấy xét nghiệm quan hệ cha con, ai mà không làm được. Gia đình họ Lục này bình thường vẫn phải làm xét nghiệm quan hệ như này ở trong ba bệnh viện đã được sắp xếp sẵn từ trước để ngăn những người có động cơ không tốt làm ra những chuyện xấu đằng sau lưng. Kết quả xét nghiệm giám định ở những bệnh viện còn lại sẽ không được công nhận. Chị tự ý đi làm xét nghiệm ở một bệnh viện nào đó rồi muốn mọi người tin chị, chị đang muốn lừa ai vậy? ”
Lục Kiều Sam sắc mặt trắng bệch, những lời này cô bé nói trước mặt tất cả mọi người, dù cô ta có mười cái miệng đi nữa, thì cũng chả còn ai tin lời của cô ta, mọi người trong nhà họ Lục đều cho rằng cô ta đã làm giả mạo, muốn hãm hại Hoa Hiền Phương, tẩy trắng cho bản thân mình.
Lục Kiến Nghi đứng ở bên cạnh, nghe được những lời bọn họ nói, trong đầu chợt lóe một tia kinh hãi, càng khiến cho đầu óc anh căng thẳng hơn bội phần.
Anh chợt nhận ra rằng mình đã bỏ qua một điều gì đó: Tờ giấy giám định huyết thống đó có từ đâu mà ra!
Lúc đó, cả người anh như không kiểm soát được, đầu nóng như lửa đốt, nên anh đã không thể bình tĩnh mà phân tích một cách sâu sắc về vấn đề này, thậm chí trong lòng anh lúc đó còn tin rằng thằng bé thật sự là một đứa con hoang.
Nhưng nếu thực sự có vấn đề với tờ giám định quan hệ cha con đó thì sao?
Anh nhờ bảo mẫu trông bọn trẻ rồi đưa Hoa Hiền Phương vào phòng.
Bước vào phòng ngay anh lập tức đóng chặt tất cả các cửa mà bên trong phòng có.
“Người phụ nữ ngốc nghếch này, bốn năm trước em đã làm bản xét nghiệm giám định quan hệ cha con đó ở đâu?”
Hoa Hiền Phương sửng sốt một chút, trong lòng thoáng suy tư, “Sao đột nhiên anh lại hỏi về chuyện này?”
“Đừng nói những lời dư thừa nữa, mau nói cho anh biết.” Anh nghiêm mặt nắm lấy vai cô.
Cô mím môi, do dự một lúc, sau đó rất khẽ nói: “Xuân… bệnh viện Xuân Hoà.”
“Ai tìm bệnh viện đó cho em?” Trên khuôn mặt tuấn tú của anh từng nét mặt đều căng lên, trong lòng thoáng cảm nhận gì đó không đúng lắm.
“Tôi… tôi đã tìm thấy một bệnh viện chuyên xét nghiệm quan hệ huyết thống ở trên mạng. Tôi đã tìm kiếm rất nhiều trên Internet, và sau đó tôi đã chọn ngẫu nhiên một cái.”
Cô ấp úng ngập ngừng giải thích, đôi mi dài dày rũ xuống theo từng lời nói của cô, che đi đôi mắt lấp lánh, như sợ sệt không may sẽ nói ra điều gì không đúng đắn.
Lục Kiến Nghi trong lòng không khỏi tức giận, có chút không nói nên lời, “Tùy ý chọn cái gì? Làm sao có thể tuỳ ý làm chuyện quan trọng như thế này?”
Lúc chọn chỗ để xét nghiệm em không biết phải suy nghĩ à? ”
Hoa Hiền Phương trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, không hiểu anh đang muốn nói cái gì, cũng không đến nỗi muốn tính toán với cô cả chuyện từ ngày xưa chứ?
“Anh không biết sao? Khi mang thai, đầu óc của phụ nữ thường không được minh mẫn lắm, dễ làm ra những chuyện sai lầm.” Cô thì thào nói, như để biện hộ cho chính mình.
Lục Kiến Nghi bước đến quầy rượu, rót một ly nước khoáng, thêm vài viên đá rồi nhấp một ngụm, cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
“Hứa Nhã Thanh có biết chuyện này không?”
Cô lặng lẽ hít vào một hơi, cố gắng giữ cho giọng điệu bình tĩnh, “Làm sao tôi có thể nói với anh ấy biết chuyện này? Tôi không nói cho bất kì một ai biết, cứ như vậy rồi âm thầm rời đi thôi.”
“Em lấy cái gì của anh để đi xét nghiệm, lấy từ bao giờ?” Anh cau mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể nói ra.
Cô liếʍ đôi môi khô khốc của mình, trầm giọng nói: “Chỉ là lén nhổ vài sợi lông trong lúc anh đang ngủ say thôi.”
Anh thoáng giật mình, che miệng và ho vài tiếng, người phụ nữ này thực sự rất táo bạo.
“Ngoài anh ra, có ai biết về chuyện này không? Có ai khác đã xem xét nghiệm quan hệ cha con đó chưa?”
“Chưa có.” Cô lắc lắc đầu, cô tuyệt đối không thể tiết lộ việc Hứa Nhã Thanh đã từng xem qua.
Lục Kiến Nghi cảm thấy ngứa ngáy ở trong lòng.
Sở dĩ anh không giao dịch với Hứa Nhã Thanh, là bởi vì bốn năm trước anh đã bí mật tung ra tin hai người đã ly hôn với nhau, nếu Hứa Nhã Thanh không có động tĩnh gì tức là anh ta cũng coi đó là thật. Những người xung quanh cũng không có chút nghi ngờ nào về điều này.
Lý do thứ hai là muốn bảo vệ Túi sữa nhỏ, không muốn cậu bé bị tổn thương.
Nếu lúc này cô nói rằng việc xét nghiệm huyết thống này là do Hứa Nhã Thanh sắp xếp, anh nhất định sẽ tính toán đầy đủ với anh ta, thù mới nợ cũ, nhất định sẽ không để cho Hứa Nhã Thanh được sống một cách dễ dàng.
Một tia lạnh lẽo vô cùng sắc bén lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Kiến Nghi.
Nếu không ai biết thì làm sao xét nghiệm quan hệ cha con đó lại được gửi nặc danh vào hộp thư của anh ta?
Chắc hẳn có vấn đề gì đó ở đây, cô rõ ràng biết rõ về bản xét nghiệm huyết thống cha con ấy, nhưng cô lại không mấy bận tâm đến nó.
Anh hít sâu hai lần như muốn nói điều gì đó, nhưng anh lại chỉ mấp máy môi mà không nói được gì, nâng ly và uống vài ngụm nước đá.
Vừa đưa tay lên, cô liền giật lấy cốc nước đá của anh, “Anh bị đau bụng nên uống bớt đá đi.” Đây có vẻ là cố ý, nhưng vô tình giúp chuyển chủ đề câu chuyện.
Lục Kiến Nghi lộ ra vẻ lạnh lẽo, “Đừng bao giờ làm cái gì lén lút ở sau lưng anh.”
Trong lòng cô có một tia chua xót, “Tôi đã nói rồi, kết quả là bị không giữ được cái thai đó.”
Anh như bị đâm thật mạnh, khóe miệng co giật.
Đứa trẻ như cái gai đâm vào tim cô, cô không động đậy thì không sao, chỉ cần cô đυ.ng vào sẽ rất đau.
Anh nhanh chóng dừng chủ đề và chuyển sang giọng điệu nhẹ nhàng, “Mọi chuyện đã kết thúc, kết thúc rồi.”
Hoa Hiền Phương chu cái miệng nhỏ nhắn, “Tôi còn đang định hỏi, sao tự nhiên anh lại kéo tôi vào phòng rồi hỏi mấy câu kì lạ như thế này.”
“Anh chỉ thuận miệng hỏi mấy câu như vậy thôi, chúng ta sẽ không đề cập đến nó nữa.” Anh xoa đầu cô như thể an ủi.
Vô tình hỏi đến thôi sao?
Cô chớp mắt, tại sao nhìn trái, nhìn phải, nhìn lên, lại nhìn xuống, cô không thấy sự vô tình nào của anh cả.
Sau khi ra khỏi phòng, cô lại ra vườn tìm các con, Lục Kiến Nghi nhốt mình trong phòng làm việc, gọi điện thoại, anh muốn điều tra kỹ càng chuyện này.
Vừa cúp điện thoại, Lục Kiều Sam đã tới gõ cửa.
“Lục Kiến Nghi, cậu nên nói rõ ràng bản kiểm tra quan hệ cha con đó là thật, không phải do chị giả mạo. Chị vẫn cất trong điện thoại di động để dùng làm bằng chứng chứng minh Hoa Hiền Phương đây. Cái thai trong bụng cô ta lúc đó, không phải là con của cậu. ”
Cô chưa kịp dứt lời, Lục Kiến Nghi đột nhiên lao nhanh đến, nắm chặt lấy cổ của cô ta, “Tại sao chị lại có tờ xét nghiệm quan hệ cha con đó? Ai đã gửi nó cho chị?”
Lục Kiều Sam muốn gỡ tay anh ra, nhưng sức lực ít ỏi của cô ta chẳng qua không đáng là bao đối với Lục Kiến Nghi, “Cậu… Cậu muốn gϊếŧ người sao?”
Lục Kiến Nghi trong mắt hiện lên một tia thù địch nghiêm khắc, “Đương nhiên tôi sẽ không gϊếŧ chị, nhưng tôi sẽ rạch một đường trên mặt của chị, để từ nay về sau chị không bao giờ dám gặp mặt mọi người nữa. Vậy nên nếu muốn tôi không làm vậy thì hãy thành thật mà nói cho tôi biết đó rốt cuộc là điều gì.”