“Lục Kiến Nghi, thật ra, nếu anh thừa nhận mối quan hệ của mình với cô ta, thừa nhận rằng anh thích cô ta thì ngược lại tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất tôi cũng sẽ cảm thấy anh là một người đàn ông tốt, dám nói dám làm. Nhưng cách anh cố để thay đổi câu chuyện từ trắng thành đen như này, chỉ khiến tôi cảm thấy nực cười và mỉa mai thôi. ”
Lục Kiến Nghi dùng nắm đấm đập mạnh vào tường, anh cảm thấy mất hết bình tĩnh rồi, cho dù anh có nói gì đi chăng nữa, cô cũng đều không tin!
“Dù em có tin hay không thì anh cũng không biết dùng cách nào để giải thích cho em hiểu nữa, có lẽ chỉ có thời gian mới có thể chứng minh tất cả mọi điều”.
Cô chế nhạo trong lòng, cô chỉ có thể làm một việc để đỡ lãng phí thời gian của mình, đó chính là ngay lập tức ly hôn với anh, thoát khỏi anh hoàn toàn, tốt hơn hết là không bao giờ gặp lại nhau nữa!
“Lục Kiến Nghi, tôi sẽ không để cho anh hủy hoại cuộc sống của tôi đâu, tuyệt đối sẽ không!”
Lục Kiến Nghi kịch liệt run rẩy, anh đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Tim anh ngột ngạt đến khó thở.
Lông mày anh ta nhíu lại, gần như xoắn vào nhau, đôi môi mỏng đang mím chặt của anh bao trùm lên bằng nỗi thống khổ nặng nề và mâu thuẫn không thể nói ra. Anh cảm thấy hụt hẫng, gánh nặng trên vai và nỗi buồn trong lòng còn sâu hơn cả màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Hoa Hiền Phương tự nhốt mình trong phòng, cũng không muốn tiếp tục làm phiền anh nữa.
Ngày hôm sau, khi Túi sữa nhỏ tỉnh dậy, nhìn thấy Lục Kiến Nghi ở đó thì rất vui mừng, “Chú Ma Vương, chú trở lại đây rồi tuyệt quá. Đêm qua, mẹ nói rằng con và mẹ sẽ không về nhà, vì vậy nên hai người bọn con đã ở khách sạn. Con không thích ở khách sạn, con vẫn thích được ở nhà hơn.
Lục Kiến Nghi xoa đầu, “Hôm qua chú làm sai rồi, không nên về nhà muộn như vậy. Từ nay chú sẽ về nhà sớm hơn để chơi cùng với mẹ con và con.” Điều này anh không chỉ muốn nói với cậu bé mà còn muốn nói với cả Hoa Hiền Phương nữa.
Anh muốn được cô tha thứ, nhưng đáng tiếc là Hoa Hiền Phương không định cho anh thực hiện điều này.
Cô không thể chịu đựng nổi cuộc sống mệt mỏi như này thêm ngày nào nữa, mỗi ngày đều mòn mỏi đợi chờ, nhịn nhục để mặc cho anh bay nhảy không ngừng ở bên ngoài
Túi sữa nhỏ vui vẻ cười: “Hôm qua bố con có đến đây đưa con và mẹ đi xem buổi biểu diễn ánh sáng, đẹp lắm luôn”.
Lục Kiến Nghi hơi nheo mắt lại, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Trở lại biệt thự ven hồ, người hầu dẫn theo Túi sữa nhỏ ra ngoài vườn chơi đùa, còn Hoa Hiền Phương vào phòng thu dọn hết đồ đạc.
Cô muốn ngủ trong một căn phòng khác, anh có mùi của những người phụ nữ khác, điều này khiến cô thật kinh tởm!
Lục Kiến Nghi khó chịu cáu kỉnh nói, “Hoa Hiền Phương, em nói ra sự thật đi, em kích động như vậy, là bởi vì Hứa Nhã Thanh sao?”
Cô cười lạnh một tiếng, tức giận nói: “Tự dưng tôi thấy có một chuyện rất thú vị. Tối hôm qua tôi đi gặp chồng cũ. Anh đi gặp người yêu cũ của anh. Như được hẹn từ trước vậy. Tôi quyết định về sau sẽ duy trì những cuộc hẹn ngầm như này, anh làm một, thì tôi làm mười, nhất định sẽ không làm anh thất vọng. ”
Có thể nhìn thấy rõ sự bất cần từ sâu trong đáy mắt của cô, như thể sự lạnh lẽo ấy đã lan thẳng xuống tận đáy lòng của cô.
Lục Kiến Nghi như bị trúng đạn, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo đến đau đớn, “Trong lòng em,anh không bao giờ tốt bằng Hứa Nhã Thanh sao?”
“Đúng vậy.” Cô dứt khoát không chút do dự nói, “Nhã Thanh yêu tôi, dù có bất kì điều gì xảy ra đi nữa, cũng chỉ yêu mình tôi. Người đàn ông hờ hững như anh sẽ không bao giờ hiểu được điều đó.”
Lục Kiến Nghi tuyệt vọng suy sụp, cảm giác được một tiếng sét đánh vào bao phủ tinh linh bầu trời.
Trong thâm tâm của cô có lẽ đã mặc định rằng, Hứa Nhã Thanh là một kẻ si tình, và anh là một tên cặn bã!
Trong thời gian này, họ rất hòa hợp với nhau, và anh nghĩ cuối cùng cô cũng sẵn lòng chấp nhận Kiều An, nhưng anh không ngờ chỉ sau một đêm mà mọi việc dường như lại quay về điểm ban đầu.
Giữa họ lúc bắt đầu có một khoảng cách vô hình, một màn sương mù dày đặc trống rỗng ngăn giữa họ, cô ở trong sương mù, và anh ở ngoài sương mù.
Lớp sương mù dày đặc này không ngừng mở rộng, tràn ngập và sâu thẳm, cố gắng nhấn chìm hai người họ hoàn toàn, khiến cô dần biến mất trước mặt anh.
Anh bước đến quầy bar và rót một ly cocktail không cồn, không cồn sẽ không làm đau dạ dày, nhưng nó vẫn có thể khiến người ta trở nên mơ màng.
Anh uống cạn một hớp, uống xong mới buồn bã thở dài, “Anh…không thể đυ.ng vào những người phụ nữ khác.” Giọng anh trầm thấp như gió thoảng.
Cô rung động dữ dội, sửng sốt một hồi mới định thần lại, “Ý anh là gì?” Cô hoàn toàn không hiểu, không thể động vào những người phụ nữ khác là có ý gì?
Lục Kiến Nghi lộ ra vẻ kỳ quái, giọng nói trầm xuống, giống như đang thở.
“Anh bị… lãnh cảm.”
Cô nghẹn ngào dữ dội, sợ hãi tột độ, ho nhiều lần trước khi lấy lại hơi thở.
Đôi mắt cô mở to, ánh mắt giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh xa lạ mà cô chưa từng biết đến.
Nó tức cười giống như Bill Gates nói rằng ông ấy là người nghèo nhất trên thế giới!
Thật nực cười biết mấy.
Anh điên hay đang giả vờ như vậy?
“Đây là một trò đùa không vui lắm!”
Lục Kiến Nghi nắm lấy vai cô, khuôn mặt có chút đỏ lên vì tức giận và xấu hổ, “Người phụ nữ ngốc này, anh đã nói cho em biết chuyện riêng tư và thầm kín nhất của mình, em vẫn cho rằng anh đang nói đùa sao? Nhìn anh giống như đang nói đùa lắm à?”? ”
Vẻ mặt anh nghiêm túc đến chết người, ngoại trừ tức giận, nhưng thất vọng, không có một chút giễu cợt.
Cô sững sờ, “cú đánh” đột ngột này khiến cô có chút choáng ngợp, “Vậy thì người đàn ông đã từng hành hạ tôi là ai?”
Lục Kiến Nghi ôm mặt kinh ngạc, “Anh chỉ có cảm giác khi ở bên cạnh em”
Hoa Hiền Phương hít sâu một hơi, tình tiết chuyển biến quá đột ngột, cô cần phải có thời gian để tiếp nhận nó.
“Không phải anh nói anh đã từng có một người phụ nữ sao? Đó là người phụ nữ đã quan hệ với anh trong khách sạn, có lẽ là Hoa Mộng Lan.”
“Đó là bởi vì anh đã bị đánh thuốc mê, không giống những lúc bình thường.” Anh trầm tư nói.
Cô cúi đầu, rất mâu thuẫn, không biết có nên tin không.
Nhưng nhìn vẻ ngoài của anh, có vẻ như không phải anh đang nói dối.
Anh ta là Lục Kiến Nghi, cao cao tại thượng, một Ma Vương Tu La của của Đế Vương, làm sao có thể tự tạo ra một hình ảnh để tự hủy hoại bản thân mình như vậy?
Ngay cả những người đàn ông bình thường cũng sẽ xấu hổ khi nói ra điều này.
“Anh không đáp lại Kiều An?”
“Không.”
“Vì vậy, anh luôn một mực kìm chế, giữ vững bản thân trước tình yêu?”
Lục Kiến Nghi nghẹn ngào, “Quan hệ của anh và Kiều An có chút phức tạp, nhưng chắc chắn không phải là loại quan hệ như em nghĩ. Sau này anh sẽ giải thích tất cả cho em sau có được không?”
Cô cong môi, bất cứ mối quan hệ nào không thể nói chắc chắn là một mối quan hệ không bình thường.
Cô chắc chắn rằng họ là tri kỉ, và Kiều An là người được gọi là tri kỷ của anh!
“Chính vì lý do này mà anh không chịu ly hôn với tôi, không chịu buông tha cho tôi?”