Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 41: Đừng nhốt tôi trong tầng hầm

“Làm cái gì vậy, tối om vậy?”

“Cô không phải mắc chứng sợ bóng tối sao? Bình thường khi tắt đèn cũng không thấy cô sợ hãi.” Anh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén từ trong bóng tối nhìn thẳng vào cô.

“Trong một không gian rộng rãi và tối tăm, tôi sẽ không sợ hãi, cũng không sợ hãi trong một không gian kín và sáng sủa. Chỉ có ở một nơi vừa tối tăm vừa ngột ngạt, tôi mới sợ.” Cô lẩm bẩm giải thích.

Anh chàng này hóa ra là đang thử lòng cô, thật đa nghi.

“Điều kiện cũng khá nhiều đấy.” Anh chế nhạo.

“Tôi có thể làm sao được, tôi cũng rất bất lực.” Cô lộ ra một chút thái độ láu cá: “Nhưng mà tôi cảm thấy Từ Nhã Phượng cũng khá lợi hại, chỉ cần tôi kiên trì đi đến chỗ của cô ấy, có lẽ có thể chữa khỏi bệnh.”

Lục Kiến Nghi không nói gì, có bệnh thì phải điều trị, điểm này anh cũng không thể ngăn cản.

Cô cười thầm trong lòng, mưu kế của Hứa Nhã Thanh cộng với “thủ đoạn xảo trá” của cô đã lừa dối được Lục Kiến Nghi một cách hoàn hảo, sau này có thể quang minh chính đại làm bạn với anh em Hứa Nhã Thanh rồi.

Sau khi cô thay quần áo và đi ra, Lục Kiến Nghi đã không còn ở trong phòng nữa.

Anh sẽ không lãng phí thời gian quý báu cho cô.

Cô gửi cho Hứa Nhã Thanh một tin nhắn Zalo: “Đã qua cửa rồi”.

Hứa Nhã Thanh nhanh chóng gửi lại biểu tượng một nụ cười thật tươi: “Tôi đã chuẩn bị để tuyên bố come out rồi.”

Cô nghẹn ngào một chút: “Anh hủy hoại thanh danh của mình như thế này không tốt lắm”.

“Vấn đề của cô ở đây chỉ có một, chủ yếu là chuyện của cá nhân tôi. Gần đây tôi tính ra cũng có vận may không tốt lắm. Năm nay có số đào hoa. Tôi phải dọn dẹp hết phụ nữ xung quanh mới thoát khỏi tai họa này.” Hứa Nhã Thanh gửi biểu tượng cười khổ.

Cô dở khóc dở cười, công tử nhà giàu quả nhiên là số hoa đào thối nát quá nhiều rồi.

“Vậy sau đó thì sao, anh có muốn tuyên bố mình bị bẻ gãy không?”

“Không, không, không, tự thân dưỡng tính, chờ người phụ nữ định mệnh của tôi xuất hiện rồi nói.” Anh gửi một biểu tượng khuôn mặt tươi cười.

Cô mỉm cười, không khỏi nghĩ đến đêm hôm đó trong khách sạn, vội vàng dừng lại.

Định dạng lại nó, không được nghĩ, coi như nó chưa bao giờ xảy ra.

Buổi tối.

Khi Lục Kiến Nghi trở lại phòng làm việc, nhìn thấy cô đã nằm cuộn tròn trên sàn nhà rồi, không hề cử động.

Bình thường, khi anh bước vào, cô đều sẽ trùm chăn bông lên đầu, vừa nhìn thì đang giả vờ chết, hoàn toàn không phải là ngủ.

Hôm nay lại ngoan ngoãn thò đầu ra, cô sợ hãi trước lời đe dọa vừa rồi của anh.

“Người phụ nữ ngốc, đừng giả vờ nữa, bây giờ mới chín giờ cô ngủ được hả?” Anh dùng chân đá vào chân cô.

Cô không cử động, chỉ run rẩy một chút, như thể đang rùng mình.

Thực sự ngủ quên rồi sao? Anh hơi nghiêng người, lén lút liếc nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng một cách bất thường.

Anh nhanh chóng sờ trán cô, nóng quá!

Cô ấy bị sốt rồi.

Người phụ nữ ngốc, lại yếu ớt như vậy, nhúng một chút nước thì đã phát sốt rồi.

Anh liền lấy chăn bông đắp cho cô, cô giống như bị đánh thức, hai mắt đột nhiên trợn to hơn chuông đồng, giống như một con nai con đang hoảng sợ.

“Anh đang làm gì đấy?”

“Cô bị sốt rồi.” Anh trầm giọng nói.

Cô càng hoảng sợ, đôi mắt trần đầy hoảng loạn, đầu lắc như trống bỏi: “Tôi không bị cảm, cũng không sốt, chỉ là hơi nóng thôi. Bật điều hòa quá thấp rồi, nóng quá.”

Lục Kiến Nghi phớt lờ cô, cảm thấy cô đang nói mớ, tiến lên phía trước hai bước.

Cô vô cùng sợ hãi hét lớn lên: “Tôi không sốt, sẽ không lây bệnh cho anh. Anh đừng nhốt tôi vào tầng hầm. Tôi sợ nhất là nơi đó, cầu xin anh!”

Cô gào khóc, cơ thể yếu ớt của cô đang run lên vì sợ hãi dữ dội, run rẩy đến mức anh cũng lắc lư theo.

Mặc dù bị sốt đến mơ mơ hồ hồ, nhưng cô vẫn nhớ được câu nói này, bị cảm thì phải chuyển xuống tầng hầm sống.

Anh hít một hơi thật sâu, nhất thời dở khóc dở cười.

Cái đầu phiền phức của du mộc này chắc chắn khi còn nhỏ ở trong phòng tối bị sợ hãi đến ngu ngốc rồi, không nhớ được lệnh cấm quan trọng của anh, nhưng mấy câu nói tuỳ tiện thì lại nhớ được một cách rõ ràng mồn một.

Tiến lên trước mấy bước, anh đã đi tới bên giường đặt cô nằm xuống: “Chủ nhân hôm nay khai ân, cho phép cô ngủ trên giường của chủ nhân.”

Cô khóc thút thít, xuyên qua làn nước mắt mờ sương nhìn anh, không bị nhốt trong tầng hầm thì tốt.

“Vậy ngày mai anh có phải sẽ phá giường đi không?”

Cô ngủ bẩn rồi, anh ấy sẽ không bảo người đến phá giường đi chứ?

“Chủ nhân hiếm khi khai ân, cô cứ tận hưởng thật tốt đi, đừng nói nhảm nữa.” Anh cúi người chậm rãi nói từng câu từng chữ, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Cô vẫn có chút bối rối, chắc không phải sốt đến hồ đồ rồi chứ, nằm mơ đúng không?

Đại ma vương cũng có khi khai ân sao?

Lục Kiến Nghi đi xuống lầu, mở tủ thuốc, tìm thuốc cảm bên trong.

Bà Lục đi tới: “Sao vậy, không khoẻ chỗ nào sao?”

“Hoa Hiền Phương bị cảm rồi, hơi sốt một chút. Lấy hộp thuốc cảm cho cô ấy.” Anh nhẹ nhàng thờ ơ nói.

“Tại sao có thể bất cẩn như vậy?” Bà Lục cau mày “Cô ta không thể uống thuốc, nếu như có thai, cô ta uống thuốc rồi, con sẽ không giữ được”.

“Cô ấy mới đến đây hơn một tuần, sao có thể mang thai nhanh như vậy.” Lục Kiến Nghi nhún vai.

“Cẩn thận một chút cũng tốt. Thuốc gì cũng không được uống. Tốt nhất mấy tháng này có thể khiến cô ta mang thai. Con có thể lấy một túi nước đá để hạ nhiệt cho cô ta, mẹ sẽ bảo người hầu nấu canh gừng. Cô ta da thô thịt dày, lại không phải là thiên kim đại tiểu thư. Không cao quý như vậy đâu, uống vài bát canh gừng thôi là khỏi rồi.” Bà Lục nói

Sinh em bé sớm hơn một chút, để cô ta cuốn gói sớm hơn một chút, mắt không thấy tâm không phiền.

Lục Kiến Nghi đặt thuốc xuống, lấy túi đá trong tủ lạnh ra rồi lên lầu.

Chẳng mấy chốc, dì Mai đã bưng canh gừng tới, dì ấy biết được một chút về xoa bóp Đông y, dì ấy đã giúp Hoa Hiền Phương xoa bóp một chút.

“Nửa đêm chắc sẽ hết sốt.”

“Cảm ơn dì Mai.” Hoa Hiền Phương cười nhẹ, sau khi uống xông canh gừng, ra chút mồ hôi, cảm thấy thoải hơn rất nhiều.

Sau khi nằm xuống, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ chập chờn, Lục Kiến Nghi nằm ở bên cạnh cô, rất lâu sau cũng chưa ngủ được.

Hoa Hiền Phương ngủ không thành thật lắm, trở mình liền lăn vào trong vòng tay của anh.

Da thịt của cô vẫn còn nóng hầm hập, còn chưa hạ sốt.

Cánh tay trắng như tuyết di động nhanh trước ngực anh, trơn mịn như sa tanh, trong cơ thể anh bốc lên một ngọn lửa.

Mọi khi, toàn thân cô đều căng cứng như đá, giờ lại thả lỏng, mềm nhũn như rắn nước.

Ôm ấp Ôn Hương Nhuyễn ngọc, cũng chẳng qua chỉ như vậy thôi.

Chỉ đáng tiếc là ngoài thân hình ra thì cô ấy chẳng có cái gì đẹp cả.

Không, cơ thể này cũng không đẹp, hoàn toàn không hoàn hảo chút nào.

Người phụ nữ chết tiệt này gả qua đây đã là một vỏ bọc đầy khuyết điểm rồi.

Nghĩ đến đây, anh liền bắt nạt mà không chút do dự.